Chương trước
Chương sau
Một câu nói này của Giang Sách đã suýt chút nữa khiến Tân Uẩn phun ra máu.
“Không hiểu y thuật? Không hiểu y thuật thì anh đến đây làm gì?”

“Đến thưởng ngoạn phong cảnh ư?”
Giang Sách nhận ra mình đã lỡ lời, bèn vội vàng giải thích: “À, thực ra ý của tôi là tôi có một cách có thể chữa khỏi căn bệnh di truyền của gia đình cô nên đặc biệt đem đến đây cho cô.”
Anh còn chưa kịp giải thích xong, Thạch Văn Bỉnh ở bên cạnh đã khẽ lắc đầu.
“Ngậm miệng lại!”
Giang Sách sững sờ, quay sang nhìn Thạch Văn Bỉnh.
Chỉ thấy anh ta chỉnh trang lại quần áo, nói một cách thẳng thừng: “Ngay từ đầu tôi đã thấy con người anh không đáng tin cậy rồi, quả nhiên, vừa mở miệng một cái anh đã lòi cái đuôi cáo.”
“Nếu anh đã không xuất thân từ gia đình có truyền thống về nghề y, cũng chưa từng học qua trường lớp chuyên nghiệp, chẳng có một chút hiểu biết gì về y thuật thì anh làm gì có tư cách để nói xằng nói bậy ở đây?”
“Anh vừa nói gì cơ? Anh có một cách có thể chữa khỏi căn bệnh di truyền của nhà họ Tân ư?"
“Haha, anh nói câu này không sợ mọi người cười vỡ bụng à? Một kẻ ngoài nghề chẳng biết tí y thuật gì lại dám nói mình có thể chữa khỏi căn bệnh quái ác đã khiến người nhà họ Tân khổ sở trong hơn trăm năm qua, anh coi thường ai thế?”
Thạch Văn Bình thở dài, nói: “Thứ cho tôi mạo muội, cô Tân, tôi nghĩ để cứu ba mình, cô đã
ra những điều kiện quá hấp dẫn mới thu hút đám ruồi bọ này đến. Chậc...”
Tân Uẩn cũng lộ vẻ tức giận.
Nhưng bây giờ cô ấy để tâm đến chuyện chữa trị cho ba mình hơn, nên không thèm để ý đến Giang Sách, mà hỏi Thạch Văn Bỉnh: “Anh Thạch, anh không cần phải tự giới thiệu nữa, con trai cả của hội trường hiệp hội Y học, tiếng lành đồn xa không ai là không biết. Nếu anh đã tới đây, tôi tin chắc rằng anh có thể đem đến một niềm vui bất ngờ cho tôi.”
“Đương nhiên rồi.”
Thạch Văn Bỉnh liếc Giang Sách, nói: “Tôi không giống với một số người nào đó không có học thức cũng chẳng có y thuật, hành xử một cách cẩu thả. Cô Tân, thật ra theo tôi được biết, căn bệnh di truyền của nhà họ Tân là một loại bệnh cảm hàn hiếm gặp. Dựa theo nguyên lý tương sinh tương khắc, tôi đã nghiên cứu ra một phương pháp dùng hỏa để trị có dược tính cực mạnh.”
Thạch Văn Bỉnh lần lượt giải thích phương pháp chữa trị của mình. Tân Uẩn lắng nghe rất chăm chú.
Hai người họ đều cảm thấy phương pháp này rất đáng tin cậy.
Mặc dù hơi nguy hiểm một chút, nhưng tính khả thi rất cao.
Tuy nhiên...
Giang Sách vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ bất ngờ lên tiếng: “Các người bỏ cuộc đi, phương pháp đó đã có người từng thử rồi, không những không có hiệu quả mà còn khiến bệnh tình nặng thêm.”
Thạch Vân Bỉnh lập tức nhíu mày.
Phương pháp mà anh ta nghĩ ra không chê vào đâu được, ngay cả Tân Uẩn cũng khen ngợi không ngớt lời. Một kẻ ngoại đạo như Giang Sách lại dám phát ngôn bừa bãi ở đây ư?
Anh ta bất mãn nói: “Cô Tân, có thể phiền cô đuổi kẻ không biết một chút y thuật gì ra khỏi đây không? Có anh ta ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.