Chương trước
Chương sau
Hết khúc cua này đến khúc cua khác, Porsche đã dẫn trước GTR hai vị trí, và nếu cứ tiếp tục như vậy, GTR chắc chắn sẽ thua cuộc không thể nghi ngờ.
"Không, không được."
"Tôi tuyệt đối không thể thua."
Trong ngần ấy năm, Rắn Hổ Mang chưa từng thua dù chỉ một lần.
Anh ta không biết mình đã đánh bại bao nhiêu tay đua chuyên nghiệp vô cùng mạnh mẽ để có được địa vị như hiện tại, sao lại có thể thua dễ dàng như vậy?

Nếu thua tay đua chuyên nghiệp thì cũng thôi đi.
Thua bởi một tay lái dân gian.
Quả là nỗi sỉ nhục cho những tay đua chuyên nghiệp!
"Tôi không thể thua."
Ôm quyết tâm tuyệt đối không thể thua, Rắn Hổ Mang đã hoàn toàn buông thả. Đến góc cua thứ chín, góc cuối cùng, anh ta đánh cược tất cả.
Giống như Porsche, lần này, GTR cũng không giảm tốc độ.
Chẳng những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc.
GTR có mã lực lớn hơn, tăng tốc nhanh hơn, chỉ một chút sẽ nghiền nát Porsche ở góc cua.
"Giang Sách, anh cho rằng anh có thể tùy tiện thắng tôi sao?"
"Nói cho anh biết, ảo tưởng!"
Cả hai chiếc xe cùng lúc dạt vào góc cua với tốc độ cực cao.
Nhưng mà...
Chiếc xe Porsche lao nhanh, bánh trước bám chắc vào rãnh thoát nước, lực bám chống lại lực ly tâm, vào cua thành công.
Còn GTR, mặc dù đã thực hiện hành động tương tự, nhưng do xe quá cồng kềnh nên dưới tốc độ gia tăng quá lớn, lực ly tâm tạo ra mạnh hơn.
Sự gia tăng độ bám giữa bánh xe và rãnh thoát nước đơn giản là không đủ để bù lại lực ly tâm lớn như vậy.
Kết quả là bánh sau của chiếc xe đã chệch khỏi mặt đất.
Sau đó đến gầm xe, thân xe, đầu xe, bánh trước và cuối cùng là cả xe rời khỏi mặt đất.
"Aaa!!!"
Tiếng hét khủng khiếp và kinh hãi của Rắn Hổ Mang phát ra từ không trung, GTR văng ra ngoài, đập trực tiếp vào vách núi. lành!
Ầm!
Chiếc GTR va vào vách núi núi trước, tiếp theo rơi xuống dưới, và xuống đất một cách dữ dội.
Chiếc xe bị hư hỏng hoàn toàn.
Bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Ở phía bên kia, Porsche về vạch đích với tốc độ cực cao, lướt qua mọi người như một cơn gió.
Porsche, thắng!
Trước màn hình lớn, tất cả mọi người nhà họ Đinh đều khua tay phấn khích.
Ngay cả Đinh Trọng, người luôn vô cùng nghiêm túc, giờ phút này cũng hét lên đầy kích động. Trận này, Giang Sách thắng đẹp quá!
Rất đẹp!
Dưới vách núi, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, một nhóm đông người chạy tới, lôi Rắn Hổ Mang đang bị thương nặng ra khỏi đám cháy rồi nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Một số lượng lớn các phóng viên đã lăm lăm ống kính đuổi theo, một số chụp hình chiếc Porsche, một số chụp chiếc GTR đang bốc cháy.
Giang Sách lái xe về điểm xuất phát ban đầu.
Xe dừng lại và anh xuống xe.
Đinh Mộng Nghiên và Đình Khải Sơn vây đến, cảm thấy tự hào về Giang Sách.
Định Khải Sơn vui vẻ nói: “Con rể hiền, không ngờ con còn có bản lĩnh này! Lợi hại, quá lợi hại. Hôm nay con thật sự làm cho ba được nở mày nở mặt”
Giang Sách mỉm cười, nhìn về phía khác.
Mặc dù Đinh Trọng và Đinh Phong Thành cũng rất vui nhưng dù sao thì trong lòng họ cũng cảm thấy có đối phần khó chịu, việc dựa vào Giang Sách mới có thể giành chiến thắng khiến họ cảm thấy khả không vui.
Liệt Diễm Hổ đi tới, lạnh mặt nói: “Chúng tôi đã thua, đồng ý đưa cho các người một nghìn vạn..."
Không đợi anh ta nói hết câu, Giang Sách đã đưa tay lên ngắt lời anh ta.
“Một nghìn vạn đó, tôi không cần, anh giữ lại làm tiền viện phí thuốc thang cho Rắn Hổ Mang đi."




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.