Chương trước
Chương sau
Đương nhiên, ông cụ đang nổi nóng, Đinh Phong Thành cũng không dám nói lời nào.
Xét cho cùng thì chuyện tồi tệ này là do anh ta gây ra.
Đinh Trọng lạnh lùng nói: "Không phải là lái xe thôi sao? Tao cũng không tin ngoại trừ Giang Sách ra thì những người khác đều không làm được!"
Đinh Phong Thành lại lắc đầu lia lịa, trong lòng thầm nói: Ai cũng có thể lái xe, nhưng có thể lái nhanh hơn tay đua chuyên nghiệp thì cũng chỉ có Giang Sách thôi.

Đinh Trọng quay lại ghế ngồi nói: "Đi, thông báo cho mọi người trong công ty, hỏi xem ai có năng lực đánh bại Rắn Hổ Mang không? Chỉ cần làm được thì không chỉ đưa cho người đó phí mời một nghìn vạn, ông già này còn cho người đó thêm một nghìn vạn nữa."
Tới lui đã có thể có hai nghìn vạn!
Dưới phần thưởng lớn ắt có kẻ gan dạ.
.
Trong lòng Đinh Trọng bực bội, ông ta vẫn không tin vào chuyện ma quỷ.
Hai mươi phút sau, Đinh Phong Thành đi rồi trở về, nói một cách sống không còn gì luyến tiếc: "Ông nội, chẳng có một ai xung phong đứng ra nhận việc cả."
Đây là điều đương nhiên.
Đó là tay đua chuyên nghiệp đấy, không phải đùa đầu, nói đánh bại là có thể đánh bại được
Ngay cả một tài xế lâu năm cầm lái hơn mười, hai mươi năm cũng không dám đứng lên.
Đinh Trọng không còn cách nào khác rồi.
Ông ta buồn bực ngồi trên ghế, cuối cùng ngửa mặt lên trời thở dài: "Haiz! Vì nhà họ Đinh, thôi bỏ đi, thôi bỏ đi!"
Ông ta đứng dậy: "Không phải là muốn ông già này đi một chuyến sao? Được, ông già này sẽ đi một chuyến, đi!"
Dưới tình huống bị buộc không còn cách nào, Đinh Trọng không có lựa chọn nào khác ngoài cúi đầu trước Giang Sách.
Đinh Phong Thành vội vàng theo sau, lái xe đưa ông cụ đến số 33 khu nhà Danh Uyển. Mà lúc này Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm đã chờ sẵn ở cửa.
Cả hai người phụ nữ đều hoảng sợ không nhẹ khi nghe tin ông cụ đến.
Tuy rằng thường xuyên phê bình kín đáo về ông cụ, nhưng dù sao ông cụ cũng là người đứng đầu một nhà, uy nghiêm vẫn còn đó.
"Ông nội."
"Ba."
Đinh Trọng xua tay chặn lại, không để ý đến hai người phụ nữ, đi thẳng vào cửa, nhìn thấy Định Khải Sơn đang ngồi trên sô pha, hớn hở xem TV.
“Người đâu?” Đinh Trọng như con sư tử phẫn nộ mà lên tiếng chất vấn.
“Ở bên trong, còn chưa dậy” Đinh Khải Sơn VỖ VỖ chỗ ngồi bên cạnh: “Ba ngồi đây trước đi, xem TV một lát, khi nào Sách Nhi tỉnh lại sẽ thương lượng với ba.”
Điều này lại không làm Đinh Trọng tức đến nổ tung.
Còn phải chờ anh dậy ư?
Ha ha, quả là điên rồi!
Nhưng vẫn câu nói đó, ai bảo ông có việc cầu cạnh người ta chứ? Trước đây lúc người khác cầu cạnh ông thì ông không giúp đỡ, bây giờ gặp báo ứng rồi. Hai chữ thôi: đáng đời.
Đinh Trọng hằm hè ngồi trên ghế sô pha.
Đinh Khải Sơn cũng không quan tâm đến ông ta, vừa tự xem TV vừa ăn hạt dưa. Một lần chờ này kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ!
Chờ cho mặt trời cũng đã sắp lặn rồi, Giang Sách mới ngủ no giấc, đứng dậy và đi ra khỏi
phòng ngủ.
“Bầy, Sách Nhi, con tỉnh rồi, ông cụ có chuyện tìm con nè.” Đinh Khải Sơn không tin không phổi nói.
"Ông nội đến rồi?"
Giang Sách cũng rất xấu, giả bộ như không biết chuyện gì, vội vàng chạy tới nói: "Ôi chao, ông nội, ông tới mà cũng không báo với cháu một tiếng để cháu đi ra ngoài đón ông chứ."
Đinh Trọng quả thực sắp tức đến nổ phổi rồi, các người giả vờ ở đây làm gì hả?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.