Đinh Trọng hung hăng vỗ bàn: "Phong Thành vi Phong Thành, ông nội đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đừng thích việc lớn hám công to, cứ thấy cái lợi thì bu vào, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả. Lần này gây ra rắc rối rồi đó! Trước đây cháu làm "thần xe" thích không?"
Ông ta thở dài nói: "Thôi kệ, Giang Sách thì cứ Giang Sách đi. Cháu gọi cậu ta qua đây, bảo cậu ta thay thế cháu đi thi đấu với Rắn Hổ Mang gì kia một lần thì tốt rồi. Nếu nó thực sự lợi hại như cháu nói thì thắng Rắn Hổ Mang hẳn là không có vấn đề. Nếu thua thì đúng lúc bảo nó cút khỏi nhà họ Đinh."
"Đi đi."
Đinh Phong Thành không nhúc nhích, đứng yên cúi đầu, không dám nói lời nào.
Đinh Trọng cau mày: "Cháu làm sao vậy? Bảo cháu đi gọi Giang Sách đến, không nghe thấy
sao?"
Đinh Phong Thành nuốt nước bọt: "Cái đó, ông nội, cháu vừa đi."
"Ồ? Vậy tại sao Giang Sách không đến?"
"Giang Sách cậu ta, cậu ta nói cháu không đủ tư cách mời cậu ta."
“Hả?” Đinh Trọng sững sờ: “Một thằng ở rể mà ngông cuồng gì chứ? Rốt cuộc nó muốn làm
gì?"
"Cậu ta muốn bảo ông đích thân đi một chuyến."
Hiện trường rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Lặng ngắt như tờ.
Bang!!!
Đinh Trọng đá vào sọt rác bên cạnh ra xa năm, sáu mét, vỏ trái cây vương vãi khắp nơi.
"Lào xược!"
“Kiêu căng!"
"To gan!"
"Giang Sách, mày là cái thá gì chứ? Chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Đinh mà thôi, dám bảo ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336638/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.