"Lần trước mọi người đã cật lực phản đối việc cho con trai của anh vào học, lúc đó tôi phải đi công tác nên không có mặt, nghe nói anh đã dùng thủ đoạn cực kỳ dơ bẩn để uy hiếp mọi người, sau đó mới có thể đưa con trai mình vào đây."
"Đúng là buồn cười."
"Con trai của Hồng Triết tôi đã đọc rất nhiều thơ và sách ngay từ khi còn nhỏ, những lúc rảnh rỗi còn luyện đàn piano và học vẽ tranh, đứa nhỏ nhà chúng tôi phải trở thành người làm chuyện lớn nên tài năng và phẩm chất đều đứng đầu."
"Không ngờ lại phải học chung một trường với hạng rác rưởi trong rạp xiếc như các người."
"Không được, tôi kiên quyết không đồng ý cho đứa con hoang này học ở đây, hiệu trưởng, lập tức xoá tên nó ra khỏi danh sách rồi đuổi học đi."
Hồng Triết có tiền có thể nên hiệu trưởng Cam Đức Dương không dám đắc tội anh ta, hơn nữa Cố Vĩnh Lượng lại là người bắt đầu trước, xem ra lần này đuổi học là chuyện khó tránh khỏi rồi.
Trong lòng Cốt Lang đầy căm hận, khó khăn lắm anh ta mới đưa con trai đi học được, thể mà chỉ mới vài ngày đã bị đuổi học rồi, đúng là nghiệp chướng mà.
Lúc này, Nhiếp Tiểu Vân đã chạy đến trốn sau lưng ba mình là Nhiếp Tranh, dùng tay kéo kéo tay áo của Nhiếp Tranh và nói: "Ba, đừng để anh Vĩnh Lượng rời đi được không?"
Nhiếp Tranh có hơi khó xử, nói cho cùng trong chuyện này Cố Vĩnh Lượng vẫn là người có lỗi, nếu hiệu trưởng lấy lý do này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336601/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.