Mạnh Chỉ Định đã bị đánh tới mức không còn là con người, nằm trên mặt đất như một vũng máu bầy nhầy.
"Giết... Giết tôi đi..." Mạnh Chỉ Định dùng hơi thở cuối cùng để nói.
+
Cho tới lúc này, anh ta mới ý thức được cái gì gọi là thống khổ, cái gì gọi là địa ngục trần gian. So với việc bị đánh chết tươi, chẳng bằng dứt khoát một chút còn tốt hơn.
Giang Sách cười lạnh một tiếng: "Chết? Tôi sẽ không để cho anh chết. Tôi sẽ bắt anh phải sống, để anh sống một cuộc đời hèn mọn."
Anh đứng dậy đi tới trước mặt Mạnh Chỉ Định, đưa tay tóm lấy đầu anh ta, ngón tay đặt vào mấy huyệt đạo rồi nhấn mạng một cái!
"A!"
Mạnh Chỉ Định gào thét như heo bị mổ, đau tới mức không muốn sống nữa.
Giang Sách buông tay ra, chào hỏi đám người trọc đầu rồi rời đi.
Về phần Mạnh Chỉ Định, đầu anh ta đã bị Giang Sách "phế bỏ", từ nay về sau sẽ trở thành một kẻ ngu, có thể sống tiếp nhưng cũng chỉ gọi là tồn tại mà thôi.
Đây chính là hậu quả khi chạm đến vảy ngược của Giang Sách!
Sau khi rời đi, Giang Sách đưa cho Long Trọc Đầu một địa chỉ.
"Anh Giang, đây là?"
"Đây là địa chỉ của Khoa học kỹ thuật Tẩm mộng. Ngày mai anh đưa các anh em sang đó, tôi phải hoàn thành lời hứa của tôi."
"Tôi hiểu rồi, ngày mai nhất định sẽ đến."
Nói xong, Giang Sách và đám người chia tay nhau, anh gọi một chiếc taxi về nhà.
Trong màn đêm tối tăm, anh thật giống như chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336516/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.