Là Định Khải Sơn giải quyết vụ án sao?
Không có thể nào đầu, ông ta nào có bản lĩnh đó chứ.
Càng nghĩ càng không thông suốt được, hai tay Mạnh Kiến Thụ bị còng lại rồi bị cảnh sát đưa đi.
Viên Tử Hoàn nhìn hết mọi người ở xung quanh hiện trường, cảnh cáo: “Mấy người các người chú ý đến hành vi của chính mình chút đi.”
“Rút.”
Viên Tử Hoàn dẫn theo một đám người rời khỏi hiện trường.
Tại một nơi khác, Đinh Khải Sơn đang lái xe trên đường cái bên bờ sông, nghe hạt mưa tí tách nhỏ giọt rơi trên nóc xe.
Cõi lòng ông đã hoàn toàn lạnh lẽo rồi.
Mượn tiền không được, tìm không ra bất cứ một người nào có thể giúp ông, chờ đến khi trời sáng thì ông phải vào tù thôi.
“Tôi không muốn ngồi tù.”
“Tôi không muốn!”
Dưới sự cô đơn tuyệt vọng, Đinh Khải Sơn nhìn về phía sông lớn mênh mông kia, quyết tâm đẩy cửa xe ra đi tới bờ sông.
Hạt mưa rơi trên khuôn mặt tuyệt vọng và bất lực của ông.
“Bà xã, con gái, ba xin lỗi mọi người.”
“Ba phải đi trước một bước đây”
Định Khải Sơn đi tới bờ sông, nước sông hất lên thấm ướt đôi giày của ông.
Vào ngay khi ông đã hạ quyết tâm chuẩn bị nhảy xuống, bỗng nhiên có một chiếc xe hơi nhỏ lải qua tới, đèn xe chiếu lên người Đinh Khải Sơn.
Sau đó, một giọng nói quen thuộc truyền tới.
“Khải Sơn, đừng làm việc ngu ngốc!”
Đinh Khải Sơn sửng sốt, giọng nói này là... Phó Cục trưởng?
Ông xoay người, nhìn thấy Phó Cục trưởng Cục Thủy lợi Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336505/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.