Chương trước
Chương sau


Ông ta vừa mới xuống xe thì bên cạnh có một chiếc xe cảnh sát chạy tới, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát từ trên xe bước xuống, chính là Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát-Viên Tử Hoàn.
“Phó Cục Viên, anh cũng tới rồi à?”
“Ngài là... Phó Cục Trần đúng không? Anh cũng nhận được điện thoại của tổng văn phòng

sao?”
“Đúng vậy.”
“Biết là chuyện gì không?” Viên Tử Hoàn hỏi.
“Không biết nữa, đột nhiên gọi nói tới đây một chuyến, tôi cũng hoang mang đầy.”
“Phỏng chừng là có chuyện lớn xảy ra, đi, đi vào văn phòng người tổng phụ trách xem thử.”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người một trước một sau vội vội vàng vàng đi vào tòa nhà, thang máy lên đến tầng 16, Mộc Dương Nhất đã sớm chờ sẵn ở cửa thang máy.
Dưới sự hướng dẫn của Mộc Dương Nhất, Trần Dục và Viên Tử Hoàn tiến vào văn phòng, nhìn thấy một người đàn ông tuân tủ sáng sủa ngồi ở vị trí người tổng phụ trách lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy được gương mặt thật của người tổng phụ trách.
Hai người thoáng nhìn nhau, cũng không dám nói một lời nào.
Giang Sách ném một phong thư lên bàn: “Các người mở ra tự mình xem đi.”
Trần Dục duỗi tay lấy phong thư mở ra, xem xét ảnh chụp, thư từ, ghi chép ở bên trong từng thứ từng thứ một, Viên Tử Hoàn ở bên cạnh xem cùng.
Nhìn sơ một cái, Trần Dục đã trắng bệch hết mặt mũi, sợ tới mức cả người run rẩy.
Sau khi xem xong toàn bộ, Trần Dục nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nói: “Tổng phụ trách, chuyện này tôi cũng vừa mới biết được, Cục Thủy lợi chúng tôi đã xảy ra loại chuyện thế này là do tôi sơ suất trong quản lý, bây giờ tôi lập tức đi xử lý ngay đây!”.
Giang Sách nói: “Các người tách làm hai nhóm, Trần Dục, ông đi xử lý vấn đề của Đinh Khải Sơn. Viên Tử Hoàn, ông giải quyết Mạnh Kiến Thụ.”
“Vâng!”
“Tuân lệnh!”
Hai người không nói nhiều lời vô nghĩa, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh thì lập tức xoay người rời đi, lúc rời khỏi còn có thể cảm nhận được Trần Dục sợ hãi mà phát run.
Giang Sách bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, đang nói thầm bên tại Mộc Dương Nhất vài câu.
Mộc Dương Nhất gật đầu rời khỏi văn phòng.
Vào giờ phút này, ở bên trong một câu lạc bộ với ánh đèn nê ông lập loè, Mạnh Kiến Thụ cùng con trai là Mạnh Chỉ Định đang vui sướng ca hát uống rượu.
Bọn họ mỗi người ôm một người đẹp nóng bỏng gợi cảm, sung sướng ra mặt.
Mạnh Chí Định nói: “Ba à, ba đoán cái ông già Đinh Khải Sơn kia bây giờ sẽ cầu xin giúp đỡ ở đầu đây?”
Mạnh Kiến Thụ vui vẻ: “Mặc kệ ông ta, dù sao cũng cầu cái này cầu cái kia giống loại chó Nhật thôi, cuối cùng có khi một xu cũng cầu không được, ông ta đó hả, lúc này chết chắc
rồi.”
L
.
“Ha ha, nào, ba à, hai ba con mình cùng một cái đi.”
Hai người đang uống thì bỗng nhiên cửa phòng trong câu lạc bộ bị đá văng ra.
Một nhóm cảnh sát mặc đồng phục vọt tiến vào bao vây tất cả mọi người ở hiện trường, giơ súng nhắm ngay vào đám người Mạnh Kiến Thụ.
Mạnh Kiến Thụ sợ chết khiếp.
“Không được nhúc nhích, tất cả mọi người hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống!”
Mọi người không dám hít thở mạnh, cả một đám người đều ngồi xổm xuống.
Mạnh Kiến Thụ ngẩng đầu nhìn thử, vừa hay gặp được người quen, cười ha ha nói: “Phó Cục Viên, là tôi đây, Mạnh Kiến Thụ, lần trước chúng ta còn cùng nhau ăn cơm đấy, ông quên rồi sao? Hôm nay tôi chỉ tới đây ca hát uống rượu, thế này đâu phải chuyện gì lớn đâu, đúng chứ? Làm sao mà huy động nhiều người như thế tới đây vậy?”
Viên Tử Hoàn lạnh lùng nói: “Không cần lôi kéo làm quen, Mạnh Kiến Thụ, bây giờ cảnh sát cáo buộc ông đánh cắp 3000 vạn trong tài chính của công ty, giả tạo thẻ ngân hàng, vu oan giá họa cho người khác, mời ông phối hợp một chút cùng chúng tôi quay về.”




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.