Giang Sách không hề nổi giận, bình tĩnh xoay người tránh đi.
Mạnh Kiến Thụ xí một tiếng về phía anh, sau đó nói với Đinh Khải Sơn: “Khải Sơn, không cần biết là số tiền này có phải do cậu lấy hay không, bây giờ điều có thể khẳng định được chính
là số tiền này mất ở chỗ cậu rồi. Đêm nay cậu cần phải lấy ra 3000 vạn lấp kín cái lỗ thủng này, bù vào đó, mọi thứ đều dễ bàn bạc. Bù không được vậy thì cậu toi đời rồi.”
3000 vạn?
3000 vạn!
Định Khải Sơn ngồi lại sô pha, 3000 vạn, làm sao bù được đây?
Giang Sách đã đi tới cửa phòng ngủ thì dừng lại, quay đầu nhẹ giọng nói: “Ba, nếu như ba
bằng lòng, con có thể bù trước giúp ba lỗ hổng 3000 vạn này”
Bầu không khí trong phòng ngay lập tức đông cứng.
Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm bình thường, chỉ hơi nhíu mày, họ cho rằng Giang Sách có chút mạnh miệng không biết tự lượng sức mình, còn Đinh Khải Sơn thì không phải.
Đinh Khải Sơn trợn mắt hét về phía Giang Sách: "Anh câm miệng lại cho ông đây! Sợ chưa đủ mất mặt sao? Ba mươi triệu, anh biết ba mươi triệu là khái niệm gì không? Cả đời anh cũng kiếm không nổi!"
"Mau cút trở về phòng đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh."
Tô Cầm nhanh chóng nháy mắt với Giang Sách: "Ba con đang bực bội, con về phòng trước đi."
Giang Sách không nói gì, vẻ mặt không chút thay đổi, anh dửng dưng đi vào trong phòng ngủ.
Bên trong phòng khách.
Mạnh Kiến Thụ khinh thường cười: "Khải Sơn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336500/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.