Nhưng không có người nào sẵn lòng kéo lấy cô, thậm chí còn cười nhạo cô, châm chọc cô, còn hận không thể tự tay đẩy cô xuống vực thẳm.
Đinh Khải Sơn ngồi bệt xuống mặt đất: “Xong rồi, xong rồi, xong rồi, lần này hoàn toàn không thể cứu được rồi, ông cụ buông tay mặc kệ, cả nhà chúng ta thể nào cũng phải chết đói ở nhà. Giang Sách, anh chính là đồ yêu tinh hại người, lúc trước tôi đúng là mắt mù mới có thể gả con gái cho anh.”
Một người đàn ông trung niên như ông nói rồi lại nói dường như cũng muốn khóc luôn rồi.
Tô Cầm phía bên kia đã sớm lén lút lau nước mắt.
Cả nhà chua xót trong lòng, cục diện thê thảm bất lực này làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này...
Giang Sách thở dài một tiếng, cởi áo ngoài khoác lên người Đinh Mộng Nghiên, ấm áp nói: “Không phải khổ sở đâu, chuyện này anh đã có tính toán
rồi.”
Đinh Mộng Nghiên cười khổ mà nói: “Tính toán? Tính toán thế nào? Chuyện này so với tình huống anh gặp phải trước kia hoàn toàn khác nhau. Trước kia anh có thể tìm bạn bè giúp đỡ, tìm tướng quân ra tay. Nhưng lúc này đây anh tìm ai được? Ai có năng lực một lần lấy ra được chín mươi vạn kia chứ?”
“Cứ cho là có thể lấy ra được, người ta có thể sẵn lòng lấy ra nhiều tiền như vậy sao? Giang Sách, có lẽ lúc này đây nhà của chúng ta thật sự tiêu tùng rồi.”
Giang Sách không nói thêm gì, chỉ nhìn vào đôi mắt cô.
Một lát sau, anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336456/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.