“Nói cái gì mà không tạo thành thương tổn thì không cách nào lập án được hả? Chẳng lẽ chỉ có chờ bọn họ làm chúng tôi bị thương thì các người mới có thể tới xử lý đúng không?”
Đinh Mộng Nghiên tức giận cúp luôn điện thoại, gấp đến độ muốn khóc.
Bệnh Lão Hổ cười: “Đừng báo cảnh sát, vô dụng thôi. Tôi nói rồi, chúng tôi cũng sẽ không đánh cô, cảnh sát tới thì có thể làm gì chúng tôi đây? Đuổi chúng tôi đi? Buổi sáng đi rồi buổi chiều chúng tôi tới, buổi chiều đi rồi buổi tối chúng tôi tới, hôm nay đi rồi ngày mai chúng tôi lại tới. Chẳng lẽ cô tỉnh mỗi ngày gọi điện thoại à?”
Gã nói ra lời này dường như làm cho cả nhà Đinh Mộng Nghiên tuyệt vọng.
Đúng vậy, những người này cũng không có sử dụng bạo lực, cảnh sát tới cũng xử lý không được mà.
Ngay cả khi tạm thời đuổi được người đi, bọn họ vẫn có thể mỗi ngày tới chặn cửa, không trả tiền lại thì thật sự đừng mong đi ra khỏi cái cửa này.
Hiện tại bọn họ có thể cảm nhận được sự khốn khổ mà Giang Mạch phải chịu đựng lúc trước.
Phỏng chừng Giang Mạch chính là bị loại người giống thế này ép cho từ sống sờ sờ đến mức chết, đúng chứ?
Bệnh Lão Hổ tiếp tục nói: “Đúng rồi, đồ ăn nhà các người còn đủ không đấy? Ăn từ từ, tiết kiệm chút. Bởi vì từ hôm nay trở đi, các người đừng mong có bất cứ thứ đồ gì đưa vào nữa.”
Đây là nhịp điệu muốn ép cả nhà bọn họ phải chết mà.
Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336455/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.