Chương trước
Chương sau
Ông ta biết người trong phòng, người tổng phụ trách khu Giang Nam - Giang Sách!

Người đàn ông này là người đứng đầu khu Giang Nam.

Ngay cả khi gia chủ nhà họ Triệu đến, Giang Sách cũng sẽ không để vào mắt, chứ đừng nói chỉ là một chi nhánh của nhà họ Triệu.

Vương Khuông Nghĩa lúc này mới ý thức được tại sao Tạ Mạnh Trí hôm nay lại dị thường như vậy, anh ta thà chống lại mình cũng phải bảo vệ người trong phòng.

Ha ha, Giang Sách cần anh ta bảo vệ sao?

Cũng không phải Tạ Mạnh Trí bảo vệ Giang Sách, mà chọn đứng về phía Giang Sách, anh ta đã đứng vào hàng rất đúng lúc.

Nhìn bản thân Vương Khuông Nghĩa, ngu ngốc cực kỳ.

Kỳ thực chuyện này ông ta sớm đã nghĩ tới, một người thông minh như Tạ Mạnh Trí làm sao có thể vô cớ làm ra chuyện vô lý như vậy đối với nhà họ Triệu?

Nếu đã làm thì sau đó nhất định phải có một lý do không tầm thường.

Bây giờ, Vương Khuông Nghĩa biết tại sao rồi.

Ông ta ngồi dưới đất, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lão Triệu ở bên kia còn đang hét lớn: "Phó cục Vương, mau thả mấy người chúng tôi ra, mau bắt tên khốn kiếp trong phòng kia đi!"

"Câm miệng!!!" Vương Khuông Nghĩa trực tiếp quát, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.

Trước đây ông ta còn khách sáo với lão Triệu, hiện tại hận không thể khâu miệng Lão Triệu, để ông ta không nói nhảm nữa.

Lúc này Tạ Mạnh Trí đi tới, vỗ vỗ Vương Khuông Nghĩa ngồi dưới đất: "Phó cục, sao ông lại bất cẩn như vậy, còn ngồi dưới đất nữa chứ?"

Vương Khuông Nghĩa hít một hơi thật sâu và đứng dậy khỏi mặt đất.

Người đã đứng dậy, nhưng chân vẫn run.

Tạ Mạnh Trí vỗ vỗ vai ông ta: "Vào đi, tổng phụ trách có chuyện muốn nói với ông."

Khẳng định là có chuyện muốn nói.

Vương Khuông Nghĩa nơm nớp lo sợ bước vào, đóng cửa sau lưng lại, chậm rãi đi đến trước mặt Giang Sách, nhưng không thể kiểm soát được bản thân nên quỳ phịch xuống.

"Tổng phụ trách, là tôi sai rồi."

"Tôi không biết ngài ở đây, cho nên nhất thời hồ đồ."

"Nếu như tôi biết là ngài, tôi sẽ không để cho nhà họ Triệu kiêu ngạo như vậy, sẽ nhanh chóng bảo vệ ngài trước."

Giang Sách nhấp một ngụm trà, không ngẩng đầu lên mà nói: "Nói như vậy, nếu giờ phút này không phải tôi ngồi ở chỗ này, ông sẽ giúp nhà họ Triệu làm bậy?"

Câu này nghe có vẻ không nghiêm trọng, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, đủ để giết người.



Vương Khuông Nghĩa toát mồ hôi lạnh.

Ông ta líu lưỡi, không biết biện minh cho mình như thế nào.

Giang Sách nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Ông không có tư cách làm chức phó cục này, ông rút lui đi."

Nói một cách dễ hiểu, Vương Khuông Nghĩa đã bị cách chức.

Ông ta tuyệt vọng quỳ trên đất, sau bao nhiêu năm chật vật mới có được chiếc ghế này, kết quả một câu của Giang Sách đã gạt bỏ được ông ta.

Quá khắc nghiệt.

Quá độc ác.

Nhưng trách ai bây giờ? Không phải bởi vì ông ta là 'nô lệ' của nhà họ Triệu nên mới đi đến nông nỗi này sao.

Giang Sách đặt tách trà xuống, nhìn Vương Khuông Nghĩa và nói: "Cách chức của ông là không đủ, tôi cảm thấy ông phải ngồi tù vài năm mới giết được quan uy của ông."

Đi tù?

Vương Khuông Nghĩa vội vàng dập đầu: "Đừng, tổng phụ trách, tôi thực sự biết mình sai rồi, lần này ngài tha cho tôi được không? Tôi đã bị cách chức rồi, đừng để tôi phải ngồi tù, được không?"

Giang Sách thản nhiên nói: "Vậy phải xem biểu hiện của ông."

"Tôi sẽ biểu hiện thật tốt. Tổng phụ trách, ngài bảo tôi làm như thế nào tôi sẽ làm như vậy, cam đoan sẽ tuân theo sự sắp xếp của ngài."

"Thật không?"

"Thật!"

"Được. Vậy hiện tại ông đi thả người nhà họ Triệu ra, sau đó bắt tôi đến biệt thự nhà họ Triệu."

"Cái gì?"

Vương Khuông Nghĩa lại ngẩn ra, câu nói này của Giang Sách là có ý gì? Đang cố ý thử mình phải không?

Ông ta nhanh chóng dập đầu.

"Tổng phụ trách, tôi thật sự sai rồi, thật sự không dám vô lễ với ngài, cho nên xin ngài đừng làm khó tôi nữa."

Giang Sách nói: "Ông vội vàng cái gì? Tôi tới biệt thự nhà họ Triệu không phải nhằm vào ông, tôi chỉ là muốn gặp chủ nhân của biệt thự."

"Ngài muốn gặp mợ chủ nhà họ Triệu - Bành Á Linh ư?"

"Đúng vậy, tôi rất muốn nhìn xem loại phụ nữ nào có thể điều khiển được ông."

Khuôn mặt của Vương Khuông Nghĩa đỏ bừng.

Trên thực tế, ông ta không phải do Bành Á Linh điều khiển mà là do nhà họ Triệu.

Giang Sách đứng dậy và cùng Vương Khuông Nghĩa bước ra khỏi phòng bao.



Anh rất muốn gặp Bành Á Linh kia, một mặt muốn xem quan uy của mợ chủ này đến từ đâu, mặt khác lại muốn tìm hiểu nguyên nhân.

Mình không dính dáng gì, vậy tại sao nhà họ Triệu muốn nhắm vào mình?

Địch trong tối, ta ngoài sáng, nếu không hiểu được vấn đề, chỉ e sau này có thể bị những kẻ ty tiện bỉ ổi trong bóng tối tiếp tục công kích.

Do đó, những nhân vật nhỏ như Vương Khuông Nghĩa và lão Triệu không quan trọng, người thực sự quan trọng là mợ chủ của nhà họ Triệu - Bành Á Linh.

Vừa bước ra khỏi phòng, Vương Khuông Nghĩa đã ra lệnh thả lão Triệu và những người khác, sau đó "bắt" Giang Sách đến biệt thự của nhà họ Triệu.

Trước khi rời đi, Giang Sách nói với Tạ Mạnh Trí: "Anh ở lại đây, sau khi khách dự tiệc đến, nói với họ rằng tôi được mợ chủ của nhà họ Triệu mời ăn tối, bảo bọn họ cũng đến đó."

Tạ Mạnh Trí cúi người: "Đã biết!"

Sau đó, Giang Sách bỏ đi.

Vương Khuông Nghĩa theo sát phía sau Giang Sách, bề ngoài, Vương Khuông Nghĩa dường như đang áp giải Giang Sách.

Nhưng người cẩn thận một chút sẽ phát hiện, trên mặt Vương Khuông Nghĩa toàn mồ hôi, tay chân thỉnh thoảng run rẩy, cảm giác giống như chuột sợ mèo.

Sau khi lão Triệu được thả ra, ông ta giơ ngón tay giữa với Tạ Mạnh Trí và trút giận: "Nhóc con, không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Tại sao bây giờ lại thả tôi ra?"

"Nói cho cậu biết, chuyện hôm nay chưa xong đâu! Đừng tưởng rằng cậu là đội trưởng đội hình sự thì tôi không dám đụng vào cậu."

"Chờ xử lý Giang Sách xong, lát nữa tôi tới tìm cậu tính sổ."

"Cậu chờ đó cho tôi!"

Nói xong, lão Triệu nối gót Vương Khuông Nghĩa lần lượt rời khỏi nhà hàng.

Nhìn thấy bóng lưng của lão Triệu rời đi, Tạ Mạnh Trí cười thầm trong lòng: Có rất nhiều kẻ ngốc trên thế giới này, chết đã đến nơi rồi còn không tự biết.

Giang Sách là ai?

Người tổng phụ trách khu Giang Nam, Chiến thần Tu La ở biên giới phía Tây, nhà họ Triệu liệu có đảm đương nổi không?

Huống chi, nơi này còn là địa bàn của Giang Sách, không phải thủ đô.

Tạ Mạnh Trí nở nụ cười xấu xa, lẩm bẩm: "Lần này, thế lực của nhà họ Triệu ở khu Giang Nam có thể sẽ bị nhổ tận gốc."

"Hơn nữa, những kẻ hại người này đã sớm nên bị quét sạch rồi."

"Để đến ngày nay là một tai họa!"

Giang Sách ngồi trong xe của Vương Khuông Nghĩa, sau khi lái xe hơn hai mươi phút đã đến biệt thự của nhà họ Triệu ở vùng ngoại ô. Sau khi thông báo, nhân viên bảo vệ cho đi, xe chạy một mạch đến cổng biệt thự.

Sau đó, Giang Sách xuống xe và đi vào biệt thự cùng với Vương Khuông Nghĩa.

Lão Triệu ở một bên chạy tới trước, vừa chạy vừa hô: "Mợ chủ, mợ chủ, tôi áp giải Giang Sách về cho cô rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.