Sử Chính Cương là người thông minh, biết Giang Sách nói như vậy chắc chắn là có hàm ý.
Ăn nhiều sao?
Ăn nhiều đến mức nào chứ?
Sử Chính Cương cầm hộp quà mình vừa đặt xuống lên, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, mở miệng dò hỏi: “Giám đốc Giang, cho một câu rõ ràng đi, cậu muốn bao nhiêu?”
Giang Sách xua xua tay, mở miệng: “Ông chủ Sử, trong mắt ông Giang Sách tôi quả thực là thấp hèn quá đấy, tôi không cần tiền.”
“Không cần tiền? Vậy cậu muốn cái gì?”
Giang Sách nhìn Sử Chính Cương, nét mặt lộ rõ hàm ý: “Tôi muốn số hàng hóa còn thừa lại đó của ông.”
Hàng lông mày của Sử Chính Cương khẽ cau lại.
Chỗ hàng hóa đó của ông ta, một phần đã được Reeves thu mua rồi, số hàng còn thừa lại đó, cũng vì Giang Sách mà chưa có cách nào bán ra ngoài được.
Thật không ngờ mục tiêu của Giang Sách lại là số hàng hóa còn thừa lại của ông ta.
Sử Chính Cương gật gật đầu, mở miệng: “Giám đốc Giang, quả nhiên cậu không giống những người bình thường. Muốn chỗ hàng đó sao, được thôi, chỉ cần cậu đưa ra cái giá hợp lý, tôi có thể bán cho cậu hết.”
Đây là sự hy sinh rất lớn của Sử Chính Cương.
Cái gọi là giá hợp lý, thực chất chính là ông ta sẽ giữ lại vốn, bán đúng giá gốc cho Giang Sách.
Dù sao thì ông ta cũng đã kiếm được khá nhiều lời từ chỗ Reeves, cho nên giờ cũng không cần phải bòn rút giá trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/2816782/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.