Nhìn thấy hai anh em Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc xuống xe, Giang Sách cơ bản đoán được ai là người đứng sau hậu trường.
Quả nhiên là bọn họ.
Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc đến thẳng khoa nội trú và đến phòng bệnh của Đinh Phong Thành.
Vừa bước vào cửa, Đinh Hồng Diệu đã nói khịa: "Uầy, em trai yêu quý của anh, sao em lại trở nên như thế này chứ?"
Đinh Phong Thành không thèm để ý đến anh ta.
Rõ ràng là chồn đến chúc tết gà.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: "Anh tới đây làm gì?"
Đinh Hồng Diệu nói: "Tôi nghe nói rằng cậu đã nhập viện, lo lắng cậu xảy ra chuyện nên mới đặc biệt tới đây đó; Còn có Tử Ngọc nữa, con bé đã rất lo lắng khi nghe nói cậu bị ốm và phải nhập viện đấy."
Lo lắng? Haha, là vui vẻ mới đúng chứ?
Đinh Phong Thành lạnh lùng nói: "Các người bớt diễn trò trước mặt tôi đi, cút, tôi không muốn nhìn thấy các người."
Từ “cút” này khiến sắc mặt của Đinh Hồng Diệu xấu đi một chút.
Anh ta đứng thẳng người, siết chặt áo sơ mi, hờ hững nói: "Phong Thành, tôi biết em có ý kiến với cậu, nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để chọc giận cậu, mà là để giúp cậu. Tôi cũng mong rằng qua sự việc này sẽ hóa giải sự xa cách giữa anh em chúng ta."
“Ồ?” Đinh Phong Thành cười nói: “Người ích kỷ như anh mà còn có thể nghĩ đến việc giúp tôi sao? Nói nghe xem, anh muốn giúp tôi thế nào?”
Đinh Hồng Diệu nói: "Đơn giản thôi. Khó khăn mà cậu đang gặp phải bây giờ là số tiền cậu vay ngân hàng đã bị người ta lấy hết, nguyên liệu thô cũng không có nên không thể tiếp tục dự án được. Tôi có thể giúp cậu hết, tôi sẽ bỏ tiền ra, cũng sẽ mua nguyên vật liệu, sau khi dự án khởi công thì sẽ thu hồi chi phí và sau đó sẽ trả lại tiền cho ngân hàng.”
Mọi thứ nghe có vẻ không tồi.
Tuy nhiên, Đinh Hồng Diệu là loại người sẽ chủ động giúp đỡ người khác sao?
Dĩ nhiên là không!
Đinh Phong Thành lạnh lùng nhìn anh ta: "Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí cả, anh muốn tôi báo đáp anh đã giúp tôi như thế nào?"
“Rất thẳng thắn!” Đinh Hồng Diệu cười nói: “Phong Thành, tôi thích tính cách nói thẳng vào vấn đề của cậu. Vì cậu đã nói nên tôi sẽ không vòng vo với cậu nữa, thứ tôi muốn chính là dự án vùng hoang dã phía Bắc!"
Khẩu khí không nhỏ.
Đinh Phong Thành nói: "Dự án này là cho sản xuất Đinh Hạch, không phải cho anh, cho dù tôi có muốn cho thì cục xây dựng đô thị cũng sẽ không thông qua đâu.”
Đinh Hồng Diệu xua tay: "Nếu là một công ty khác, tất nhiên sẽ không thông qua, nhưng chúng tôi thì khác. Dù sao thì sản xuất Đinh Hạch của cậu vẫn thuộc về toàn bộ nhà họ Đinh. Chỉ cần cậu gật đầu để sản xuất Đinh Hạch hoàn toàn sáp nhập với sản xuất Đinh Dung. Như vậy thì dự án của cậu đương nhiên sẽ trở thành dự án của nhà họ Đinh, tôi đóng góp tiền và công sức không phải là đúng sao?"
Đây là mục đích của Đinh Hồng Diệu.
Để Đinh Phong Thành sáp nhập hoàn toàn vào nhà họ Đinh, nói dễ nghe thì là để tiện góp tiền và công sức, nhưng trên thực tế, một khi đã sáp nhập, quyền phát biểu sẽ thuộc về Đinh Hồng Diệu.
Khi đó, những nhân viên cũ của sản xuất Đinh Hạch chắc chắn sẽ bị sa thải, và ngay cả bản thân Đinh Phong Thành cũng có thể bị sa thải.
Hơn nữa, dự án lớn mà Đinh Phong Thành vất vả lắm mới có được cũng sẽ bị Đinh Hồng Diệu giật lấy.
Đinh Hồng Diệu này chỉ đơn giản là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi!
Đinh Mộng Nghiên ở bên cạnh không nghe được nữa, nói thẳng: "Phong Thành, anh không thể nghe lời anh ta."
Đinh Phong Thành giơ tay ra hiệu Đinh Mộng Nghiên không cần phải nói gì cả.
"Em gái, em yên tâm, Đinh Phong Thành anh cũng chưa ngu ngốc đến mức đó."
Anh ta ngẩng đầu nhìn Đinh Hồng Diệu: "Anh cả à, anh không coi trọng tôi đúng không? Anh thật sự coi tôi là đồ ngốc, có thể tùy ý để lừa gạt anh sao? Nếu sáp nhập vào nhà họ Đinh, thì tôi vẫn có thể tốt được sao? Cút đi, cút ra khỏi đây cho tôi."
Đinh Hồng Diệu không thể kìm được sự tức giận trên khuôn mặt của mình.
Đinh Tử Ngọc lúc này đi tới nói thêm: "Phong Thành, anh cả thật sự chỉ muốn tốt cho cậu. Nếu cậu lo lắng, chúng ta có thể ký hợp đồng bồi thường trước. Nếu anh cả qua cầu rút ván sau khi sáp nhập thì để anh ấy bồi thường tiền!"
Đinh Phong Thành nở nụ cười: "Bồi thường tiền? So với dự án vùng hoang dã phía Bắc, một chút tiền bồi thường có là cái thá gì chứ? Anh cả, chị hai, các người đừng nghĩ tôi ngu ngốc như thế chứ."
Cuối cùng, Đinh Hồng Diệu không thể chịu đựng được nữa và hét lên: "Đinh Phong Thành, tốt hơn hết cậu nên nghĩ về tình hình hiện tại của mình đi! Nếu cậu không sáp nhập với công ty chính, thì cậu sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường rất lớn và chịu trách nhiệm giải trình với cục xây dựng đô thị! Khi đó điều chờ đợi cậu sẽ là những bản án tù đấy."
“Không cần nói!” Đinh Phong Thành cũng hét lên: “Cho dù có ngồi tù, tôi cũng không thể giao dự án cho các người! Cút ngay!”
“Cậu!!!” Đinh Hồng Diệu không nói nên lời.
"Đi thôi."
Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc ngay lập tức rời khỏi hiện trường.
Ngay khi bọn họ rời đi, Giang Sách đã đi vào, vỗ tay nói: "Không tệ, Phong Thành, lần này anh làm rất tốt, không để cho bọn họ lợi dụng."
Đinh Phong Thành nói: "Giang Sách, cậu yên tâm, tôi đã không còn là Đinh Phong Thành tham sống sợ chết nữa. Sau một vài sự việc gần đây, tôi đã nhìn thấu đáo, không nói đến việc phải ngồi tù, cho dù có chết tôi cũng không thể hai tên khốn nạn đó được hời. Và nếu tôi đoán không sai, sở dĩ Tôn Khả Thành quay lại tính toán tôi là vì Đinh Hồng Diệu đã nghĩ ra một kế hoạch tồi, nếu không thì làm sao một tên hèn nhát như Tôn Khả Thành có can đảm lừa gạt tôi chứ? Anh ta không có sự mưu trí này đâu."
Quả thực, chỉ số IQ của Tôn Khả Thành không hề khả quan.
Nhưng Đinh Hồng Diệu rất mạnh.
Đinh Mộng Nghiên thở dài nói: "Anh nói không sai, nhưng tình cảnh mà anh hai đang gặp phải thực sự đáng lo ngại. Nếu anh không nghĩ ra giải pháp, cục xây dựng đô thị sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm, ngân hàng sẽ giục anh trả tiền, thứ chờ đợi anh hai cũng chỉ có con đường ngồi tù thôi.”
Nói xong, cả căn phòng đều chìm vào im lặng.
Không ai muốn vào tù ngồi cả.
Nhưng trước tình hình hiện tại, điều đó dường như không thể thay đổi được.
Đồng Quán Thạch nói: "Sếp Đinh, hay là cậu đến Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng câu cứu, bảo bọn họ phân bổ 200 triệu tệ cho cậu để giải quyết việc gấp!"
Đinh Phong Thành lại xua tay: "Loại chuyện này có thể nói được sao? Không nói thì không sao, nếu nói ra, người bên kia nhất định sẽ coi tôi là đồ ngốc. Đến lúc đó, đừng nói là mượn tiền, có khi còn bị người ta đuổi đi nữa đấy."
Tình hình thật sự rất khó khăn.
Một vài ngày tiếp theo, Đinh Phong Thành nghĩ cách xin mọi người giúp đỡ ở khắp nơi, nhưng giá mua 200 triệu không phải là con số nhỏ, khó có thể giành được trong chốc lát.
Hơn nữa, Đinh Hồng Diệu cứ đang âm thầm động thủ, Đinh Phong Thành cầu xin ai thì Đinh Hồng Diệu sẽ nói xấu Đinh Phong Thành với người đó, để Đinh Phong Thành không làm gì được.
Loại hành vi vụng trộm này thật vô liêm sỉ, nhưng hiệu quả cũng rất tốt.
Đinh Phong Thành bị Đinh Hồng Diệu dồn vào đường cùng.
"Haizz."
Anh ta ngồi trong phòng làm việc thở dài, nếu cứ tiếp tục như vậy, trong vòng một tuần nữa, anh ta sẽ phải bị cục xây dựng đô thị khởi tố.
Làm sao bây giờ?
Ngay khi anh ta đang lo lắng, đột nhiên, thư ký chạy đến và nói: "Sếp Đinh, người của tòa án đang ở đây và mời anh qua."
"Tòa án?"
Đinh Phong Thành sửng sốt một chút, hỏi Đồng Quán Thạch ở phía đối diện: "Lão Đồng, người của tòa án đến tìm tôi làm gì chứ?"
Đồng Quán Thạch suy đoán: "Chẳng lẽ cục xây dựng đô thị đã khởi tố rồi sao? Bọn họ đều là người của chính phủ, muốn xử lý ai thì chỉ là chuyện trong một phút."
Đinh Phong Thành đột nhiên cảm thấy toàn thân tê liệt.
Người của cục xây dựng đô thị làm việc quá nhanh rồi phải không? Thời gian còn chưa tới, hơn nữa cũng không bao trước một tiếng ư?
Bất lực, Đinh Phong Thành đành phải rời đi cùng người của tòa án.
Một khi anh ta đã rời đi, anh ta đã sẵn sàng không thể quay về rồi.
Sau nửa giờ.
Đinh Phong Thành ngồi ở phòng tiếp khách của tòa án, một chuyên viên đi tới, ngồi xuống, rất lễ phép nói: "Anh là Đinh Phong Thành đúng không?"
"Là tôi."
"Xin chào anh Đinh, lần này tôi mời anh đến đây, chủ yếu là để nói chuyện với anh về việc bồi thường cho hành vi gian lận thương mại của Tôn Khả Thành – sản xuất Long Công."
"Cái gì?"
Đinh Phong Thành giật mình hỏi: "Không phải kiện tôi sao?"
Chuyên viên sửng sốt: "Anh là người bị hại, tại sao lại kiện anh?"
Đinh Phong Thành vỗ vỗ ngực, gần như sợ chết khiếp, quay đầu lại nhanh chóng hỏi: "Nghe ý của anh, Tôn Khả Thành đã bị bắt ư?"
"Đúng vậy."
"Thật sao? Không phải hắn trốn ra nước ngoài sao? Bị bắt nhanh như vậy ư?"
Người phụ trách giải thích: "Tôi không rõ lắm về tình hình cụ thể. Có vẻ như ai đó đã bắt Tôn Khả Thành ở nước ngoài và giao cho chính quyền. Người của sở cảnh sát khu Giang Nam còn chạy ra nước ngoài để hợp tác bắt giữ và dẫn độ trở về nước. Tôn Khả Thành đã bị bắt để quy án."
Có người bắt ư?
Người nào chứ?
Đinh Phong Thành thầm kinh ngạc, không ngờ trong lúc khó khăn nhất, thế mà lại có một anh hùng thầm lặng hành động chính nghĩa, bắt được Tôn Khả Thành ở nước ngoài giao cho chính quyền.
Quá tuyệt vời!
Đinh Phong Thành hỏi: "Điều đó có nghĩa là có thể trả lại cho tôi tất cả số tiền mà Tôn Khả Thành đã gạt tôi sao?"
Người phụ trách thở ra một hơi: "Cái này... e rằng không được."
"Tại sao không? Không phải đã bắt được người rồi sao?"
"Người đã bị bắt rồi, nhưng tiền đã được anh ta sử dụng một cách hợp lý và hợp pháp. Tiền lương của người lao động và các khoản nợ nước ngoài, Tôn Khả Thành đã lấp đầy những khoảng trống này, vì vậy ngay cả khi Tôn Khả Thành bị bắt lại, những tổn thất của anh cũng không thể lấy lại được."
Nghe đến đây, Đinh Phong Thành càng thêm tuyệt vọng.
Cuối cùng vẫn chẳng được gì cả.
Cho dù có bắt được người cũng có ích lợi gì nữa đâu chứ? Số tiền đã tiêu hết, cho dù có dư thì đoán chừng cũng chỉ có một hai ngàn vạn.
“Nếu đã không lấy lại được, tại sao anh còn gọi tôi đến đây làm gì?” Đinh Phong Thành giận dữ rống lên.
Người phụ trách đè anh ta xuống: "Anh Đinh, trước tiên anh hãy bình tĩnh. Tuy rằng không thu hồi được tiền, nhưng chúng tôi đề nghị anh có thể dùng biện pháp khác để bù đắp tổn thất cho mình."
"Bằng cách nào?"
"Thế chấp."
Đinh Phong Thành tò mò hỏi: "Thế chấp cái gì? Có phải là nhà của Tôn Khả Thành không?"
Người phụ trách này lắc đầu: "Theo ước tính của các nhà chuyên môn, công ty sản xuất Long Công của Tôn Khả Thành trị giá 500 triệu nhân dân tệ. Vì anh ta không thể trả được khoản tổn thất của anh, cho nên chúng tôi đề nghị anh ta thế chấp nhà máy để quy ra tiền cho anh."
Có nghĩa là, Đinh Phong Thành có thể nhận sản xuất Long Công trị giá 500 triệu để bù đắp cho khoản lỗ 200 triệu.
Nghe có vẻ như rất nhiều tiền.
Nhưng vấn đề là thứ mà Đinh Phong Thành cần bây giờ là tiền và nguyên liệu.
Giao cho anh ta một nhà máy thì có ích lợi gì?
"Cái này..." Đinh Phong Thành khá khó xử, anh ta không thể đạt được thứ mình muốn, và anh ta cũng không muốn thứ mình có được, phải làm sao đây?
Người phụ trách thuyết phục: "Anh Đinh, tôi đề nghị anh nên chấp nhận thế chấp, như vậy ít nhất có thể đền bù tổn thất, nếu anh cứ nhất định đòi thu hồi tiền, kết cục có khi sẽ là mất cả chì lẫn chài, anh sẽ không nhận được gì."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]