Khi mở mắt ra, Đinh Phong Thành thấy mình đang nằm trên giường bệnh với một chiếc kim cắm trên mu bàn tay.
Đinh Mộng Nghiên ngồi bên giường và nhìn anh ta, Giang Sách và Đồng Quán Thạch đang nói chuyện ở cửa.
“Tỉnh rồi à?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.
Đinh Phong Thành gật gật đầu, chật vật ngồi dậy, trong lòng như có một tảng đá lớn chặn lại, hồi lâu sau mới bình tĩnh được.
Giang Sách đi tới, ôn tồn nói: "Bác sĩ nói chỉ là thiếu oxy não tạm thời, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, đừng nóng vội."
Haha, không vội được sao?
Đinh Phong Thành dựa vào giường, hai mắt nhìn thẳng vào ngọn đèn, vẻ mặt chua xót nói: "Xong rồi, kết thúc rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Với khoản vay ngân hàng 200 triệu, làm sao có thể lấp kín một lỗ thủng to như vậy được chứ?"
"Hơn nữa hai trăm triệu này dùng để mua nguyên liệu. Bây giờ tiền đã bị người ta cuỗm đi, không có nguyên liệu thì dự án không thể tiến hành được nữa."
"Hủy hoại, tất cả mọi thứ đã bị hủy hoại."
Giọng điệu của Đinh Phong Thành rất cô đơn, trái tim đau đớn còn hơn cả cái chết, giờ đây, anh ta thật sự muốn nhảy xuống sông chết quách đi cho xong.
Đồng Quán Thạch bước tới nói: "Cậu Đinh, muốn trách thì hãy trách tôi! Là do tôi kiểm tra không tốt, thậm chí còn không nhìn thấy giấy tờ giả."
Đinh Phong Thành xua tay: "Làm sao ông có thể phát hiện ra giấy tờ giả do Tôn Khả Thành đặc biệt làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/2816714/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.