Thủy Mộ Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng một cái, ý thức vốn không tập trung cũng trở về vài phần. Nhìn lướt qua nụ cười nhạt của Ninh Vương, ánh mắt nàng lóe lên, kiên quyết lắc đầu nói: “Từ nhỏ Mộ Nhi đã thề rằng cuộc đời này chỉ cần tìm được người một lòng một dạ, tỷ phu cùng tỷ tỷ có thể nói là trai tài gái sắc, cho nên thần nữ không muốn.”
“Sao?” Hoàng thượng thích thú nhìn Ninh Vương một cái, “Nếu trẫm nói cho ngươi vị trí chính thất thì sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, cơ thể Thủy Tĩnh run lên, tuy khuôn mặt được khăn che mặt phủ kín, nhưng vẫn khiến người khác thấy được sự lo lắng.
Hoàng thượng không nói nữa, mọi người cũng không dám mở miệng, Ninh Vương nhìn hoàng thượng không nói gì, Tề Vương cũng kinh ngạc nhìn hoàng thượng, rồi lại nhìn Thủy Mộ Nhi, trong lúc nhất thời không khí trong sảnh tăng thêm vài phần quỷ dị.
Đột nhiên Thủy Mộ Nhi cười một tiếng, gương mặt bị che bởi khăn mỏng khiến người khác không nhìn rõ lắm, nhưng ánh mắt ánh lên vài tia hứng thú.
“Nha đầu, ngươi cười cái gì?”
“Trong lòng thần nữ không thích Ninh Vương, vị trí chính thất dùng làm gì chứ, nếu thần nữ thích Ninh Vương, cho dù không có danh phận hay địa vị, thần nữ cũng sẽ đi theo, hoàng thượng cần gì trêu ghẹo thần nữ.”
Hoàng thượng nghe xong lời này liền cười ha ha, hắn nhìn Thủy Diên Niên cười to nói: “Thủy Diên Niên, ngươi sinh ra nữ nhi thật giỏi, thật quý đó.”
Thủy Diên Niên nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-thiep-khong-the-vuong-gia-dung-voi-mung/60602/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.