Nhã Khanh có đứa bạn thân từ hồi nhỏ, đi đâu hai đứa cũng cặp kè. Khánh Quỳnh cũng có biết cô bạn đó nhưng không rành lắm vì chị chỉ quan tâm đến mỗi con bé của chị thôi. Dạo này chị dã bắt đầu đi dạy được 2 tháng rồi, công việc đi dạy đúng là dễ dàng hơn đi làm bệnh viện nhiều. Chị cũng có nhiều thời gian ở nhà hơn, không phải đi tăng ca hay trực gấp gì.
Cô bạn ấy có đứa em gái học trường mà Khánh Quỳnh đang dạy, nghe nó kể lại thì cũng hiểu mà, đó nó cũng học chị nên hiểu rõ lắm, cô bạn ấy kể mà toàn là than thôi:
- Nhã Khanh, t kể m nghe. Em t nó học chị Quỳnh của m về, nó than quá trời than chị m khó rồi đề khó tùm lum hết trơn. Đó m học cũng vậy á hả? Sao m qua môn được hay vậy?
- Đó t học mà lúc chưa quen chỉ, cực lắm m ơi. Chỉ khó tính từng li từng tí mà không hiểu sao t thích nữa đúng là ngốc mà. - nó còn không hiểu nó nói gì nữa, thiệt chứ sao lại thích chị nhỉ, người gì đâu vừa khó tính lại vừa dữ nữa. Chắc nó thích vì sự ân cần, chu đáo với cách nói chuyện đàng hoàng, chuyện gì ra chuyện đó của chị.
Mấy tháng rồi, mẹ chị cũng có gọi hỏi nhưng nó nhớ lời chị dặn nên nói tránh hết, không nhắc gì đến công việc của chị. Nhưng chuyện lại không nằm ở phụ huynh của chị mà nằm ở phụ huynh của nó. Mẹ nó hôm nay về nước để coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-se-mai-yeu-em/957649/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.