Kết thúc vòng khởi động, sau khi vào vòng bảng, giải đấu S bắt đầu bước vào giai đoạn vòng loại không thể quay đầu. 
SF bị đánh bại bởi một đội mạnh của châu Âu, tiếc nuối dừng tại tứ kết. 
Trận đấu kia trùng với ngày kiểm tra định kỳ hàng tháng, thế nên Nghênh Niệm không thể đi xem được. Sau khi thi xong, biết chuyện SF đã thua, tối đó Nghênh Niệm ăn cơm không vô. 
Do dự một hồi lâu, đến khi Weibo chính thức của đội đăng bài, cô mới thử nhắn tin cho Dụ Lẫm Nhiên. 
Không dám hỏi thẳng, không dám chạm vào vết thương của anh, cô chỉ có thể vòng vo, "Trời bắt đầu lạnh rồi, đội trưởng nhớ mặc ấm nhé." 
Dụ Lẫm Nhiên trả lời lại hai chữ, "Biết rồi." 
Thấy anh cũng không đến nỗi sa sút tinh thần mà trốn tránh mọi việc, Nghênh Niệm muốn khuấy động bầu không khí, thế là cô kể cho anh nghe chuyện mất mặt của mình, "Hôm nay em vừa thi xong, trong lúc thi mà bút lại không ra mực, vì đang gấp nên em vẩy bút thật mạnh, suýt nữa văng mực đầy cả mặt!" 
Sao Dụ Lẫm Nhiên lại không biết dụng ý của cô, vài phút sau anh nhắn lại, nói thẳng, "Tôi không yếu đuối như em nghĩ đâu." 
Nghênh Niệm bị anh nhìn thấu, ngượng ngùng nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, thẳng thắng đáp, "Đội trưởng, anh đừng buồn, năm sau chúng ta lại tiếp tục." 
"Ừ." Anh đáp, "Tôi biết rồi." 
Câu tiếp theo anh đã chuyển chủ đề mà bắt đầu dạy dỗ cô, "Ngược lại là em đấy, biết kiểm tra mà sao lại không mang theo vài cây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-rieng-minh-em/730535/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.