"À gì? Anh đấy... À cái gì mà à! Tôi nói anh có nghe không hả? A lô?!" 
Đầu dây bên kia vô cùng hùng hổ, "Tôi nói cho anh biết! Tôi cảnh cáo anh đấy! Anh đừng có mà dụ dỗ Nghênh Niệm! Nghênh Niệm còn nhỏ không hiểu chuyện, anh lớn rồi, con bé..." 
"Đội trưởng?" 
Nghênh Niệm bỗng nhiên quay về, thấy Dụ Lẫm Nhiên đang cầm điện thoại của mình, không biết đang nghe cái gì mà vẻ mặt không thể nói là vui vẻ -- thậm chí còn có chút không vui? 
Giọng nói bên tai cứ ầm ĩ, đáng ghét dễ sợ. Dụ Lẫm Nhiên dứt khoát để điện thoại xuống, đẩy sang cho cô, "Điện thoại cứ reo mãi nên tôi nghe giúp em." 
"Điện thoại? Ai gọi thế?" 
Dụ Lẫm Nhiên hất cằm, ý bảo tự cô xem đi. 
"Tôi bảo cậu ta lát nữa hãy gọi lại, nhưng mà --" 
Nghênh Niệm khẽ liếc sang màn hình, thấy tên của Giang Gia Thụ, thầm nghĩ chắc cũng chẳng có chuyện gì gấp, thế là cô từ tốn ngồi xuống, vừa nhận điện thoại vừa hỏi tiếp, "Nhưng sao?" 
"Nhưng mà, hình như cậu ta biết tôi." Dụ Lẫm Nhiên trả lời. 
Nghênh Niệm sững sờ, lén nhìn Dụ Lẫm Nhiên rồi đưa điện thoại lên tai, "A lô?" 
"Anh đừng ỷ con bé..." Giang Gia Thụ dừng lại, cậu nhận ra giọng của cô, "Nghênh Niệm hả?" 
"Sao? Có chuyện gì?" 
Giọng cậu ầm ĩ khiến tai cô như muốn nổ tung, "Có phải em đang ở cạnh Dụ Lẫm Nhiên không? Sao em lại đi cùng anh ta? Không phải em đi xem thi đấu sao? Bây giờ thi đấu đã kết thúc, sao không chịu về nghỉ mà lại..." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-rieng-minh-em/730534/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.