Chương trước
Chương sau
Lê Thải Nhi mang theo Lê ma ma tới cửa lớn Ngưng Hương các nhưng lại do dự.

Thân thể Âu Dương Phi không thoải mái, tên Vương gia ác ma kia chắc chắncũng ở trong Ngưng Hương các! Lúc này nàng tới thăm bệnh, có phải là cóchút biểu hiện hiềm nghi hay không?

Hơn nữa, nam nhân kia mới rời khỏi biệt viện có một ngày, nàng liền tới Ngưng Hương các, nếu như tênác ma đó nghĩ rằng nàng tới là vì hắn thì chẳng phải nàng đã quá oanuổng hay sao?

“ Lê ma ma, ta không muốn đi vào, hay là chúng ta quay về thôi!” Lời của Lê Thải Nhi làm cho Lê ma ma nghi hoặc.

“ Trở về?” Tiểu thư làm sao vậy? Tới nơi lại tự nhiên đổi ý? Nhưng tiểuthư muốn trở về ắt hẳn tự có đạo lý của tiểu thư. Nói không chừng, nànglà vì sợ nhìn thấy Vương gia nên mới muốn trở về!

Nếu tiểu thư đã gả cho Vương gia, hơn nữa đã viên phòng thì khi tiểu thư còn sống chỉcó thể là người của Vương gia. Nếu như bọn họ muốn ở chung cả đời thìtrốn tránh cũng không phải là biện pháp lâu dài!

Lúc tiểu thư hôn mê, Vương gia nôn nóng biết bao! Bộ dáng lo lắng nóng nảy của hắn, ma ma bà nhìn thấy cũng cảm động!

Tính khí của tiểu thư và Vương gia, một cái so với cái kia càng quật cường,một cái so với cái kia càng cao ngạo. Bọn họ không ai chịu bỏ sĩ diệnxuống dỗ dành người kia. Một tháng qua, không phải là cãi nhau thì làchiến tranh lạnh. Tiếp tục như vậy, quan hệ của bọn họ sẽ càng ngày càng bế tắc. Kết cục đó không phải là điều Lê ma ma bà kỳ vọng.

Không được,bà nhất định phải tạo cơ hội cho họ gặp mặt. Chỉ cần bọn họ có thể hóa giải gút mắc trong lòng thì sau này có thể an bình sống chung rồi.

“ Đúng vậy! Chúng ta trở về thôi!” Lê Thải Nhi vừa trả lời, vừa xoay người định đi về.

“ Tiểu thư, thăm bệnh nhân không nên chậm trễ! Sớm muộn gì cũng tới, chibằng tới sớm một chút thì thỏa đáng hơn! Chúng ta cũng đã tới đây, lạitrở về không phải là đi lại nhiều lần hay sao?” Lê ma ma kéo Lê ThảiNhi, khuyên nàng vào trong.” Tiểu thư, hay là chúng ta đi vào đi!”

Lê Thải Nhi nghĩ, lời của Lê ma ma cũng có đạo lý. Nếu đã tới thì nên vàotrong thăm bệnh. Bây giờ đi về, ngày khác lại phải tới!

Lê ma mavừa thấy tiểu thư không phản đối, vội vàng kéo tiểu thư vào bên trong.Thái giám nhìn thấy chủ tớ các nàng liền lớn tiếng bẩm báo:” Ngọc Vương phi đến!”

Lời của thái giám vừa dứt, Long Phụng Ngọc liền đi từtrong phòng ra. Hắn nhìn thấy Lê Thải Nhi, trong mắt liền hiện lên ánhsáng chói mắt nhưng ánh sáng đó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

“Ngọc Vương phi, mời ngươi trở về! Phi Nhi vừa mới ngủ, đừng quấy rầynàng ấy!” Long Phụng Ngọc cố ý làm mặt lạnh, cứng rắn nói.

Trongmột tích tắc, hắn vô cùng vui sướng và hưng phấn khi nhìn thấy nàng,nhưng hắn biết Ngưng Hương các không phải là nơi nàng có thể đến. Nàng ở chỗ này lâu bao nhiêu thì nguy hiểm của nàng sẽ tăng thêm một phần. Màhắn, tuyệt đối không hy vọng nàng gặp nguy hiểm.

Nước mắt của LêThải Nhi đong đầy trong mắt nhưng vẫn cố kìm lại. Nàng hơi hạ ngườixuống, vén áo thi lễ với Long Phụng Ngọc:” Lê ma ma, chúng ta trở vềđi!”

Sớm biết như vậy nàng sẽ không đến Ngưng Hương các này. Sớmbiết như vậy, nàng sẽ không đến tự rước lấy nhục! Nàng tới Ngưng Hươngcác không có chút ác ý nào. Âu Dương Phi từng đến thăm nàng, bây giờnàng chỉ muốn hoàn lễ thôi, thế mà nam nhân này lại muốn đuổi nàng đi.

“ Thải Nhi tỷ tỷ, người vào đi!” Âu Dương Phi lê thân thể bệnh tật, rangoài gọi Lê Thải Nhi. Âu Dương Phi nàng là một người ân oán phân minh,Lê Thải Nhi chưa từng làm khó nàng, tự nhiên nàng phải lấy lễ đối đãi.

Lê Thải Nhi vô cùng khó xử, nàng không biết là mình nên đi hay nên ở lại.Nếu nàng lưu lại thì sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị tổn hại. Nếu như đi, nàng lại thấy có lỗi với sụ nhiệt tình của Âu Dương Phi. Âu Dương Phi mangthân thể bệnh tật ra ngoài gọi nàng, sao nàng có thể xoay người rời đi?

Long Phụng Ngọc vừa nhìn vẻ mặt ủy khuất của nàng, lại nhìn thấy thần sắc do dự liền đau lòng hoảng hốt. Vì không để cho nàng bị lây bệnh, hắn chỉcó thể để cho nàng hiểu lầm hắn. Vì không để cho nàng ở lại, hắn chỉ cóthể hạ lệnh đuổi khách:” Phi Nhi, sức khỏe của nàng vẫn còn yếu, nênnghỉ ngơi thì tốt hơn!”

“ Vương gia, thiếp không mệt, hiện tạitinh thần của thiếp rất tốt.” Âu Dương Phi vừa giải thích vừa quay vềphía Lê Thải Nhi:” Thải Nhi tỷ tỷ, hiếm khi tỷ đến chỗ này của muội, nếu như qua cửa mà không vào, trong lòng muội sẽ rất buồn. Nào, mau vào đây đi.”

Lê Thải Nhi nghe thấy Long Phụng Ngọc uyển chuyển hạ lệnhđuổi khách, lại thấy Âu Dương Phi nhiệt tình như vậy, trong lòng rất mâu thuẫn. Nam nhân này có phải sợ nàng giống Vinh Lệ Nhi, đến đây để raoai không?Chẳng lẽ đã chung sống với nhau một tháng rồi mà hắn khônghiểu chút nào về cách đối nhân xử thế của Lê Thải Nhi nàng sao?

Mặc kệ thế nào thì hôm nay nàng đến đây là để thăm Âu Dương Phi! Qua cửa mà không vào quả thật sẽ làm cho Âu Dương Phi thương tâm. Lê Thải Nhi nàng có thể nhẫn nhục chịu đựng lăng nhục ức hiếp nhưng không thể làm aho Âu Dương Phi thương tâm.

Lê Thải Nhi nhấc chân lên, bình tĩnh dứtkhoát bước về hướng Ngưng Hương các. Long Phụng Ngọc thấy Lê Thải Nhimuốn vào trong liền lách mình đứng chắn trước mặt Âu Dương Phi.

Không được, hắn không thể để Lê Thải Nhi tiếp xúc với Âu Dương Phi, hắn không thể để nàng mắc phải căn bệnh đáng sợ đó. Hắn sắp mất đi Âu Dương Phirồi, hắn không thể lại mạo hiểm để mất đi Lê Thải Nhi nữa.

“Ngọc Vương phi, ngươi vẫn nên quay về đi! Bây giờ Phi Nhi bệnh rồi, tanhất định phải ở cạnh nàng ấy. Dù ngươi không chịu nổi cô đơn thì tacũng sẽ không về Long Phụng Ngọc với ngươi đâu! Vì vậy, ngươi không cầngiả vờ giả vịt diễn cái vở kịch thăm bệnh gì đó nữa!” giọng nói của Long Phụng Ngọc xen lẫn sự lạnh lẽo vô tận. Sự lạnh lẽo đó làm cho Lê ThảiNhi rùng mình một cái.

Nam nhân này lại nghĩ nàng như vậy. Hắn cho rằng nàng không chịu nổi cô đơn mới chạy đến Ngưng Hương các diễn trò thăm bệnh?

Hắn còn tuj dát vàng lên mặt mình! Hắn còn tưởng rằng mình cao quý lắm sao! Cho dù nàng có không chịu được cô đơn thì cũng sẽ không bỏ qua tônnghiêm để đến tìm hắn! Cho dù nữ nhân khắp thiên hạ đều coi trọng hắnthì nàng cũng không thèm!

Hắn sẽ không theo nàng trở lại Long Phượng hiên?

Cho dù hắn muốn trở về cùng nàng thì cũng phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không!

“ Phi Nhi tỷ tỷ, hôm nay muội không vào đâu! Sau này, ta sẽ không đếnthăm viếng nữa!” Lê Thải Nhi chào hỏi Âu Dương Phi, thẳng sống lưng bước ra khỏi cửa Ngưng Hương các. Trong lòng Lê ma ma cũng thấy oan ức thaycho tiểu thư, đáng tiếc bà chỉ là một ma ma, không thể đòi lại công bằng cho chủ tử. Điều duy nhất bà có thể làm là đi theo phía sau an ủi chủtử của mình.

Long Phụng Ngọc nhìn theo hình bóng chủ tớ của LêThải Nhi, không nhịn được thở phào một hơi. Ai…, hiện tại nàng khônghiểu nỗi khổ tâm của hắn, sau này sẽ hiểu thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.