Mặt của Longphụng Ngọc âm trầm, thật là dọa người! Trong ánh mắt, mang theo đauthương không thể nói lên lời! Sau đau thương là ánh mắt muốn giết người.
Vinh Lệ Nhi nhìn hắn không lên tiếng, nàng cũng không lên tiếng. Nàng biết,bây giờ, Long Phụng Ngọc đã đánh mất lý trí. Ai không cẩn thận đụng phải hắn, chắc chắn sẽ bị hắn xé rách thành từng mảnh. Vinh Lệ Nhi nàngkhông ngốc, tất nhiên sẽ không tự rước họa vào thân. Hiện tại nàng chỉcần làm một việc duy nhất, chính là yên lặng xem kịch hay, làm ngư ôngđắc lợi.
Long Phụng Ngọc, Vinh Lệ Nhi và Với thị vệ Với ThuậnPhong vừa vào Ngưng Hương các, liền nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Âu Dương Phi. Thanh âm bi thương kia, khiến người ta không khỏi cảm thấy đau buồn và đồng cảm.
"Con của ta, ngươi chết thật thêthảm! Số ta khổ mà, sao ngươi có thể để lại mẫu thân mà đi một mình!Ngươi phải mang mẫu thân đi cùng!" Bất kỳ một người mẹ nào khi mất conđều sẽ khóc bi ai như vậy, Âu Dương Phi dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Đi vào phòng của Âu Dương Phi trong Ngưng Hương các, Long Phụng Ngọc bị một màn trước mắt làm chấn động.
Âu Dương Phi đầu tóc bù xù, ngồi trên mặt đât, tiếng khóc bi thương muốnchết. Trong lòng của nàng, ôm một đứa bé mới sinh một ngày. Mặt mũi hàitử rất dữ tợn, thất khiếu (là hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) ramáu thê thảm không nỡ nhìn. Bất luộn ai cũng có thể nhìn ra, đứa nhỏ này là bị trúng độc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-phuc-vi-hon-vuong-phi-bon-ngon/2038574/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.