Vương Lam Yên vội vàng lấy linh tuyền trong không gian ra nhỏ vài giọt vào miệng Đại Nha, ôm người vào trong lòng vỗ vỗ lưng cho nàng, qua một lúc lâu sau, Đại Nha mới tỉnh lại.
Nhìn thấy người cứu bản thân là thím của mình, Đại Nha liền cảm thấy ủy khuất, oa oa khóc lớn.
Vương Lam Yên ôm nàng dỗ dành một lúc lâu, Đại Nha mới ngừng khóc, vẻ mặt còn có chút sợ hãi, làm cho người ta nhịn không được thở dài.
“Đại Nha, làm sao ngươi lại ở đây một mình, sao có thể rơi xuống nước?”
Vương Lam Yên nhìn thấy Đại Nha bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng hỏi.
Đại Nha chỉ đống quần áo ở xa, nhỏ giọng nói.
“Tam thím, do nãi nãi kêu Đại Nha đi giặt quần áo, nương nói sẽ giúp ta giặt, sau đó nãi nãi cho nương ta đi làm việc khác, cho nên Đại Nha chỉ có thể tự mình đến giặt quần áo.
Giặt xong nên vui vẻ không chú ý, liền trượt chân trượt rơi xuống sông, Đại Nha còn nghĩ rằng bản thân chắc chắn chết rồi, cám ơn tam thím!”
Nói xong, Đại Nha còn sợ hãi vỗ ngực, rồi sau đó ôm chặt lấy cánh tay của Vương Lam Yên, dường như không có cảm thấy an toàn.
Vương Lam Yên nghe vậy, cảm thấy Lăng mẫu càng ngày càng tệ.
Chưa thấy người nào quá đáng như vậy!
Nói, Đại Nha mới mấy tuổi, còn chưa được 8 tuổi nữa.
Vậy mà lão thái bà kia dĩ nhiên yên tâm để đứa nhỏ như vậy tự mình đến bờ sông giặt quần áo.
Nàng không biết nói gì được nữa, trong lòng bàn tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nong-tuc-khong-chiu-noi/130377/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.