Chương trước
Chương sau
Cách điều chế Giải Độc Hoàn đích xác là dựa trên Dược Vương Y Kinh, hơn nữa còn là dưới sự chỉ đạo Tần ngự y mà làm, chỉ là bình sứ có 3 viên đưa cho Trần Văn Thanh, mỗi viên thuốc Tử Lan đều tăng thêm một phần ba lượng hạt sen. Đến lúc đó dù cho xuất hiện biến cố gì, bị người ám toán rồi, ăn hoàn thuốc này, coi như không thể giải độc, cũng có thể trì hoãn một chút.

Trần Văn thanh tự nhiên cũng là biết rõ cháu ngoại gái quan tâm hắn, liền cười híp mắt nhận bình sứ, cũng bày tỏ mình nhất định sẽ tùy thân mang theo. Hơn nữa bởi vì bình sứ không tốt mang, còn đặc biệt đem 3 viên hoàn thuốc đổ ra, dùng bao giấy dầu bọc lại, thả vào hà bao tùy thân.

Cái cách này là Tử Lan nghĩ thật lâu mới nghĩ tới phương pháp không để cho người chú ý, hơn nữa Tần ngự y còn tự chế không ít tiến cống cho hoàng thượng, cũng phái người đặc biệt tặng chút cho Tam hoàng tử. Ngự y viện có đủ loại giải độc hoàn, hoàn thuốc này của Tần ngự y mặc dù hiệu quả không tệ, nhưng cũng không phải là không có so nó tốt hơn, cho nên cũng không có đưa tới bao nhiêu chú ý, chỉ là cảm nhận được hắn trung thành, Hoàng đế ngược lại phái người ban thưởng ít thứ.

Đem những gì mình có thể làm làm xong, Tử Lan không biết như vậy còn có thể hay không cứu được tánh mạng cữu cữu, chỉ là nàng đã không thẹn với lương tâm rồi, còn lại sẽ phải xem ý trời.

Đưa xong hoàn thuốc sau, Tử Lan một thân nhẹ nhõm. Mỗi ngày đi theo Trần La thị thật vui mừng dọn dẹp viện cho dì, nhìn nàng quản gia. Trần La thị từng muốn dạy Tử Lan cách quản gia, lại bị Tử Lan nói mình không được để cự tuyệt, chuyện tình phủ thứ sử cũng không phải việc nàng có thể nhúng tay.

Dương Khang An học võ một năm, cộng thêm kinh nghiệm trước đây, mặc dù Chân Duyên Đào cũng không còn trẻ, nhưng thu hoạch hai người vẫn tương đối phong phú, cách mỗi năm sáu ngày cũng sẽ đưa tới một nhóm con mồi, sống chết đều có. Trừ để lại cho mình ăn, nửa tháng công phu, bán cho quán rượu gần đây kiếm gần hai trăm lượng, dĩ nhiên quán rượu bởi vì là Trần gia, cho giá tiền không tồi.

Mà Khương Trần Thị, được mọi người tâm tâm niệm niệm, cũng rốt cuộc ở hạ tuần tháng mười một tới nơi, dĩ nhiên Khương di phu bởi vì không đi được cho nên chưa đến, chỉ có thể đợi trung tuần tháng chạp sẽ đến.

"Con đứa nhỏ này, chính là tính tình yêu ghét thất thường, chờ lâu mấy ngày này, cùng con rể cùng đi không phải tốt sao?" Trần La thị lôi kéo nữ nhi, trong miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo.

Tử Lan ôm tiểu biểu đệ vẫn chưa tới một tuổi Khương Thế Cần, cùng biểu muội tám tuổi Khương Di Tuyết nói những chuyện tiểu cô nương yêu thích, còn có biểu muội lớn hơn một tuổi so với nàng là tỷ tỷ thứ xuất, lặng lẽ đi theo phía sau các nàng. Khương Thế Phồn mười tuổi cùng Thạch Lâm, Dương Dật an còn có Ngũ Sơn nói chuyện của nam nhân.

Tử Lan bĩu môi, nhìn nhóm tiểu quỷ lớn nhất cũng liền 11, nhỏ nhất mới năm tuổi thế nhưng ca ca tự xưng nam nhân, ở trong lòng cười nhạo một phen.

"Nghe mẹ nói tướng mạo Tử Lan cùng Lâm Lâm vừa nhìn chính là giống nhà chúng ta, con vốn còn nghĩ có phải thật vậy hay không a? Ngày hôm nay vừa nhìn, phải nói nếu không phải đứa bé của chúng ta, vậy thật mắt chó đui mù rồi." Khương Trần Thị ngồi xuống, chờ nữ nhi hành lễ xong, đưa tay kéo qua Tử Lan, đem vòng tay trên tay thuận thế tháo xuống, đeo lên cổ tay Tử Lan, vòng ngọc này vừa nhìn chính là vật Khương Trần Thị thường mang, dưới ánh mặt trời hiện lên trong suốt, bên trong lục sắc thuần khiết, phân bổ đều đều, Tử Lan liền biết này là cực phẩm lão hố Phỉ Thúy, không dám nhận, kết quả lại bị Khương Trần Thị gắt gao đè lại, nàng nói: "Vòng tay này rất vừa vặn, vả lại mang theo đi! Nếu không thu, không phải là xem thường dì ngươi sao?"

Tử Lan lúc này mới thu xuống, vì vậy lại đưa lên quà của mình, quà Tử Lan cho mọi người đưa đều là y phục mình tự tay may, làm cho Khương La thị càng thêm hao phí không ít tâm lực, kết hợp trí nhớ kiếp trước về tướng mạo vóc người Trần La thị, cộng thêm đời này thời gian hai người gặp mặt sớm trước nhiều năm, cho nên cải biến kiểu dáng một ít, đổi thành màu sắc minh diễm. Mới vừa đưa cho Khương Trần Thị, liền bị nàng hỉ tư tư lấy qua, sau đó trực tiếp vào nội thất đổi ra ngoài.

"Cha, mẹ, hai người xem một chút, nhìn có được hay không?" Cổ áo viền lông trắng rất thoải mái, lớn nhỏ cũng là cực kỳ vừa người, mùa đông y phục phần lớn là thẳng suôn, Tử Lan nhớ Khương Trần Thị người cũng không mập, nên chít eo, càng lộ vẻ trẻ tuổi. Mặc dù vừa bắt đầu chỉ là muốn cho Tử Lan thể diện, thế nhưng y phục mặc lên sau, Khương Trần Thị phát hiện mình thật đúng là thích a!

"Đẹp mắt!" Khương Di Tuyết cầm y phục của mình cũng nhao nhao muốn thử, vội lại cảm tạ Tử Lan, ngay từ lúc trên đường nàng liền nghe mẫu thân nói rồi, biểu tỷ gia cảnh không tốt lắm, mặc kệ đưa lễ ra mắt gì, mình vẫn nên vui mừng tiếp nhận. Nếu nói là trước đây vui mừng còn mang theo ngụy trang nhưng sau khi thấy y phục trên người mẫu thân, Khương Di tuyết thật lòng cao hứng, cô nương nào không thích cái đẹp, tuy mới nói chuyện ngắn ngủi với nhau mấy câu, nhưng biểu tỷ này tâm tính cũng là tốt, hơn nữa quà tặng đưa cũng hợp tâm ý, ý định liền muốn giao hảo kỳ thật cũng không khó.

"Mẫu thân rất đẹp mắt." Khương Di Tâm mím môi, cũng đi theo khen ngợi một câu, chỉ là y phục Tử Lan đưa cho nàng, nàng đã sớm đưa cho nha hoàn thu rồi, không hề giống Khương Di tuyết còn nắm ở trong tay.

Tử Lan biết quan hệ di phu cùng dì không tệ, trừ thứ nữ này, còn có một thứ tử 5 tuổi, nhưng không thấy tới. Cũng càng là biết thứ nữ nhìn như đàng hoàng này trước khi xuất giá ám hại biểu muội một phen, khiến cho Di Tuyết kiếp trước ăn không ít thiệt thòi, thậm chí ngay cả hôn sự đều bị ảnh hưởng. Cũng vì vậy nàng cho dù là xuất giá rồi, vẫn như cũ bị nhà mẹ vứt bỏ, kết quả không tốt.

Khương Trần Thị hiện tại về đến nhà, cảm giác cực kỳ thư thái, bởi vì lấy chồng ở xa, cho nên phụ huynh không thể giúp đỡ nhiều, tướng công tuy là đối với mình không tệ, nhưng ở nhà nàng không thể thoải mái, nàng thích mặc y phục minh diễm, nhưng bởi vì gả chính là thứ tử dòng đích, mà đại bá của trượng phu lại có một trưởng nữ nhỏ hơn không bao nhiêu so với mình, cũng thích y phục minh diễm, vì không muốn người chán ghét, liền từ từ bỏ qua. Dĩ nhiên nàng cũng thấy nữ nhi cùng cháu ngoại gái ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, nhi tử ở trong ngực phụ thân bị chọc cho nhạc a a, về phần thứ nữ biểu hiện, nàng cũng không quan tâm lắm.

"Lớn như vậy, còn tính khí như con nít, cũng không biết cô gia trong lòng có hay không oán trách ta, đem con cưng chiều thành cái bộ dáng này?" Trần La thị điểm trán nữ nhi một cái, cười nói. Một đường bôn ba, cũng không ngại mệt mỏi, còn làm chuyện như vậy, hoàn hảo là trong nhà. Chỉ là thấy nữ nhi mặc y phục màu lục, trong lòng bà có chút đau lòng, nữ nhi thích hồng y, năm đó mới gả đi không bao lâu, từng viết thơ oán trách qua nói bà bà ám hiệu mình không thể cùng cháu gái mặc giống nhau, bối phận bất đồng. Bà phải khuyên nàng sửa đổi, để cho nàng ở trong viện nghe theo lời bà bà, y phục diễm lệ chỉ nên mặc nếu ở riêng. Làm nàng dâu đâu thể thoái mái như khi còn con gái?

Tiểu nữ nhi Khương Trần Thị lắc lắc cánh tay Trần La thị, làm nũng nói: "Mẹ, xem mẹ kìa, con vừa tới mẹ đã nói con, chẳng lẽ là có ngoại tôn nữ như hoa như ngọc liền ghét bỏ con?" Khương Trần Thị sớm đã nghe cha mẹ nhắc đến Tử Lan, nàng cũng không quan tâm lắm, dù sao nàng cũng nhìn hai đứa bé này thuận mắt, không đề cập tới Tử Lan ra phương thuốc đều đặn cho mình, để cho mình ở bên ngoài mở hiệu thuốc kiếm không ít, chính là Thạch Lâm cùng ca ca dáng dấp giống nhau, đã làm cho nàng hiếm lạ không thôi.

Làm ầm ĩ một lát, Khương Trần Thị dẫn theo hai nữ nhi tự đi nghỉ ngơi, Khương Thế Phồn cũng bị Thạch Lâm bọn họ mang đi. Chỉ để lại một tiểu biểu đệ còn hưng trí bừng bừng, ở chỗ này gào khóc không thôi.

Nhìn Mỗ Mỗ ôm hắn có chút đã cố hết sức, mà hắn dường như có chút đói đói rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng không ngừng ở trên ngực Mỗ Mỗ cà xát lung tung, Tử Lan liền tiến lên ôm lấy, sai nha hoàn đi phòng bếp lấy cháo thịt đặc biệt cho đứa bé mười một tháng, dùng ba khối sườn thượng hạng hầm cách thủy thật lâu, cho đến khi mềm rục, sau đó vớt xương ra, để vào gạo trắng, đợi đến khi hầm tốt cháo, cho chút rau cùng chút muối ăn.

Tử Lan không cho rằng đứa nhỏ mười một tháng ăn sữa có thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể, hỏi qua Tần ngự y, lại nói cho Mỗ Mỗ nghe, trước mặt bà vú đang có ánh mắt kinh ngạc, cười híp mắt cho hắn ăn cháo.

Cháo mang theo mùi thịt, đây là lần đầu tiên tiểu tử ăn thức ăn ngoài, nếm đến mùi tất nhiên vui mừng bừng bừng, chỉ là Tử Lan cũng không dám để cho hắn ăn nhiều sau khi ăn xong gần nửa chén, cũng không quản hắn với tay, miệng mở rộng còn muốn ăn, đem hắn giao đến tay lão gia.

"Con mèo nhỏ còn chưa ăn no đâu!" Trần La thị vui tươi hớn hở nhìn ngoại tôn tử gắt gao ôm cổ Tử Lan không buông tay, trêu ghẹo nói. Nhìn bà vú Ôn thị sắc mặt trắng bệch, luôn nhìn chằm chằm đứa nhỏ, trực tiếp nói với bà: "Ngươi cũng đừng lo lắng, chủ tử ngươi sẽ không trách ngươi, cháu ngoại gái ta đã hỏi qua ngự y, mới làm cơm."

"Lão thái thái tha lỗi, nô tỳ kiến thức nông cạn, nô tỳ biết biểu tiểu thư là vì tiểu thiếu gia tốt." Ôn thị vội vàng sợ hãi mà nói.

Thấy tiểu tử ôm mình không buông tay, Tử Lan liền ôm hắn đi ra ngoài đi lòng vòng, trong lúc đi bị hắn đi tiểu ướt y phục, lại nhanh đi về đổi y phục, thấy Tử Lan trước giúp tiểu tử thay xong quần áo, sau mới thay đổi y phục cho mình, Ôn thị hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, biểu tiểu thư này, hẳn không phải là làm bộ.

"Tên tiểu tử này có thể muốn đi ngoài rồi, bà cẩn thận chút!" Trần La thị thu thập mình xong, quanh co một lúc. Liền trở lại trong phòng mẫu thân, nhìn mẫu thân mặt từ ái giúp con cầm quả táo dầm nát đút hắn, cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại cười trêu ghẹo nói.

Trần La thị liếc nữ nhi một cái nói: "Tần thúc thúc nói đứa bé bốn năm tháng có thể ăn chút phụ thực (thức ăn thêm) rồi, như vậy đối với đứa bé tốt, con xem con, đứa bé hiện tại cũng mười một tháng rồi, vẫn còn bú sữa mẹ, thứ gì khá hơn nữa, uống lâu đứa bé cũng là không thích. Mới vừa rồi Cần nhi còn ăn cháo thịt ! Ăn thật ngon."

"Vẫn là nương biết cách chăm đứa nhỏ, con thật không biết a? Ban đầu nghe nói ca ca khi còn bé, mười tháng đã biết nói, nhưng cố tình con sinh ba đứa, sớm nhất chính là lão đại, phải qua một tuổi mới bắt đầu nói chuyện, có phải do cách con cho chúng ăn, cho nên mới như vậy? Mẹ, ngài nói cho con thêm một chút, còn phải chú ý cái gì?" Khương Trần Thị cũng không giận, ngược lại đặt mông bên cạnh mẫu thân, cười híp mắt hỏi.

Trần La thị lườm nàng một cái, vừa định nói chuyện, ngoại tôn tử trong ngực bởi vì không được ăn, hét to, vì vậy vội vàng lại đút một muỗng quả táo đã dầm nát đút tới trong miệng hắn.

"Con xem ngoại tôn ăn thật ngon, con cũng muốn ăn." Khương Trần Thị cố tình làm nũng với mẫu thân, không biết tại sao mười mấy năm không gặp qua mẫu thân, vốn là có một bụng lời muốn nói, nhưng là thấy cha mẹ tuổi già, liền cái gì cũng nói không nên lời, chỉ muốn tận tình làm nũng, như một đứa con gái nhỏ.

"Dì, cho ngài!" Tử Lan đã bưng một bàn quả táo cắt tốt, cùng múi quất, dĩ nhiên trái cây cấp cho mỗ mỗ nàng đã sớm đổi thành vật trong không gian.

Khương Trần Thị lúc này lấy qua, cầm que trúc ở trong tay nhìn một lát, sau, chọn một khối táo, để vào trong miệng. Nhai hai cái, hai mắt tỏa sáng, lại cắm một khối ăn.

"Con xem con, giống như đứa nhỏ vậy, chậm một chút, không thiếu được con. Ca ca con sắp trở lại, đợi lát nữa còn có một bàn món ăn con thích!" Trần La thị mắt hồng hồng nhìn nữ nhi, trong miệng trêu ghẹo.

"Con biết ngay mẫu thân thương con." Ăn năm sáu khối, Khương Trần Thị liền buông xuống, thấy nhi tử bị Tử Lan ôm đi, liền tựa sát mẫu thân, làm nũng nói.

Trần La thị vuốt tay khuê nữ, cô nương như hoa, hiện tại khóe mắt cũng đã có nhàn nhạt nếp nhăn rồi, đau lòng hỏi: "Những năm này cô gia đối với con tốt không?"

"Cô gia tốt lắm, mặc dù trong phòng có mấy di nương, nhưng chỉ mỗi tháng con không có phương tiện, mới đi qua đó, ngay cả lão thái thái nhà chúng ta cho người, cũng không cưng chiều, tính khí cũng tốt, nói với con cái gì cũng có thương có lượng." Khương Trần Thị so mình với những phu nhân khác, đối với trượng phu coi như hài lòng.

Vài ba lời miêu tả, mặc dù là có một thứ tử, một thứ nữ, ở thời đại này như vậy là tốt lắm, nhưng Trần La thị vẫn không cầm được đau lòng, đem nữ nhi ôm vào trong ngực, nói: "Nếu không phải là Vương thị trời đánh kia, mẹ con chúng ta làm sao sẽ lâu như vậy cũng không gặp mặt được?"

"Mẹ, nói đến cái này, đại tẩu về sau chẳng lẽ vẫn bế môn như vậy?" Đối với chuyện trong nhà Khương Trần Thị vẫn biết được, đối với đại tẩu này nàng cũng không thích, nhưng mà những năm này mình rốt cuộc trôi qua tạm được, cho nên cũng không oán hận nhiều.

"Không bế môn có thể làm sao bây giờ? Một phụ nhân trong nhà, nàng quen ỷ thế hiếp người, ca ca con những năm này trôi qua là cái ngày gì? Cũng đã 30 rồi, ngay cả một đứa bé cũng không có, nhìn hắn đối với Thạch Lâm, ta liền đau lòng, đều là ta đây kẻ làm mẹ không có bản lãnh, khiến nhi tử chịu tội." Trần La thị đối với Vương thị không vui không chỉ một ít, không nói nàng (Vương thị) cùng bà bà thông đồng ở chung một chỗ, không nói đến bà bà, chính là thái độ đối với nhi tử nhiều năm, bà liền chịu không được, huống chi ngay một đứa bé cũng không sinh hạ, còn không để nhi tử cưới vợ bé? Đây không phải là muốn tuyệt tự nhi tử sao?

"Không nói cái này!" Khương Trần Thị làm sao mà có thể không biết ủy khuất của ca ca, mẫu thân bất đắc dĩ, bà nội vốn cũng không thích một nhà bọn họ, sau phụ thân lại chống đối không muốn cưới Liễu di nương, nhiều nhất chỉ chịu cho cái vị trí Quý Thiếp, Liễu di nương vốn là cháu gái của nãi nãi, mà mẫu thân vừa vào cửa làm chướng ngại mắt bà, hiếu là trời, giày vò không được phụ thân, bà nội chỉ có thể ép buộc mẫu thân, coi như phụ thân dù đau lòng mẫu thân thế nào, cũng không thể chăm sóc bà chu đáo. Khương Trần Thị giờ phút này cũng không muốn khiến mẫu thân không thoải mái, đành hỏi tình huống Tử Lan tỷ đệ, mặc dù chuyện tình khái quát, trong thơ đều đã có nói, nhưng rốt cuộc chỉ biết đại khái.

Đối với Tử Lan tỷ đệ, Trần La thị thật đúng là rất để ý, liền vui mừng cùng nữ nhi nói đến Thạch Lâm là như thế nào hiểu chuyện, Tử Lan là như thế nào hiếu thuận, hai đứa bé là cỡ nào thuần phác thiện lương, ngay cả Dương Khang An cùng Dương Dật an cũng khen ngợi vài câu. Khương Trần Thị vùi ở trong ngực mẫu thân, lẳng lặng nghe, trong lòng ngầm hạ quyết định, có thể để cho cha mẹ vui mừng như thế, mình cũng sẽ đối xử tốt với bọn họ.

Ôm đứa bé mười một tháng quả thật rất nặng, Tử Lan đoán chừng là do chén cơm kia gây họa, cho nên đứa nhỏ này hiện tại chỉ muốn cho mình ôm, không có biện pháp, Tử Lan nghĩ tới hắn cũng nên học đi bộ, liền khom lưng để hắn đến trên đất, dạy hắn luyện tập. Chuyện tập đi này Ôn thị ngược lại đã bắt đầu dạy rồi, tiểu tử còn rất thích bị người đỡ đi hai bước, cho nên rất vui mừng.

Dương Khang An tới ngày Trần gia di đến mới chạy về. Trước tắm rửa đổi y phục, lúc này mới mang theo con mồi của mình, đưa đồ vật đến phòng bếp, dưới sự dẫn đường của người làm, hướng Trần La thị thỉnh an, kết quả vừa vào viện, liền nhìn đến tiểu nương tử ôm một đứa bé mập mạp, sau đó mồm có chút há hốc .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.