Tử Lan nhìn chằm chằm gian phòng có chút quen thuộc, nàng nhớ rõ, nàng đã đốt lửa tự vẫn giờ sao lại xuất hiện ở đây? Long Khánh năm thứ hai mươi ba, 11 tháng 9? Hôm nay chính là ngày Chương gia bị giam vào đại lao, nói như vậy nữ nhân kia còn chưa đem đệ đệ tráo đổi với Chương Vân Kiệt, đệ đệ còn sống, như vậy mình còn kịp.
Tử Lan vươn tay nhìn cái bớt trên cổ tay phải, sau đó cầm lên rổ châm tuyến, lấy ra một cây kim, châm vào đầu ngón tay áp út, cái bớt hiện lên một ánh sáng hồng. Có không gian này tồn tại, nàng có thể cứu đệ đệ. Đời trước không thể cứu sống đệ đệ là đau đớn lớn nhất trong lòng Tử Lan, nàng đã hứa với mẫu nhất định sẽ chiếu cố đệ đệ, để cho hắn trưởng thành, kết quả vẫn bị nữ nhân kia tráo đổi đệ đệ với Chương Vân Kiệt, Chương lão gia sợ đệ đệ khóc nháo làm người khác hoài nghi, cố tình bịt chết đệ đệ.
Nàng tử nhỏ đã hầu hạ Chương Vân Kiệt, coi hắn như đệ đệ mà đối đãi, sau khi đệ đệ chết đi, nàng cũng sinh ra thân tình coi hắn như thân nhân duy nhất nhưng quay đầu lại. Vì hắn mà nàng phải chịu bao nhiêu khổ, kết quả khi hắn phát đạt rồi, lại ghét bỏ nàng vì trước kia để hắn chịu khổ, ghét bỏ nàng không cho hắn cưới vợ bé, ghét bỏ nàng vì nàng không chịu làm vợ bé của lão Vương gia đã hơn năm mươi tuổi. Liệu lần trở lại này nàng có thay đổi được.