Chương trước
Chương sau
Trên đường trở về, Dương thị líu ríu nói chuyện Lý Nhị Ny và đệ muội Tiểu Vương thị mang bầu, trong lòng rất hâm mộ.

“Chuyện hài tử thuận theo tự nhiên, lúc nên tới, sẽ tới thôi.” Sắp tới của nhà, Thạch Hữu Lương liền nói.

Ánh mắt Dương thị tối sầm, đột nhiên cảm thấy trượng phu của nàng tựa hồcũng không mong đợi nàng mang bầu. Nhưng vừa nghĩ tới ngày thường trượng phu rất quan tâm tới nàng, lại cảm thấy nàng tự nghĩ quá nhiều, đây làtrượng phu an ủi nàng mà thôi.

“Phụ mẫu, hôm nay con sẽ dùng thịt heo và rau hẹ làm bánh chẻo nha? Vừa rồi đệ đệ nói muốn ăn món có thịtheo? Mẫu thân, năm nay có thật nhiều rau hẹ, có nên mang qua cho bàngọai một chút không ạ?” Ăn xong cơm tất niên, Tử Lan chuẩn bị bánh chẻo cho ngày mai, Thạch Hữu Lương làm mấy cái hộp đựng trồng chút rau hẹ.

Thạch Hữu Lương gật đầu, cắt một chút rau hẹ, lại lấy mấy cọng tỏi non, liềnmang sang Dương gia. Nhìn trượng phu không có một chút do dự, trực tiếplấy rau hẹ mang sang cho phụ mẫu của nàng (Dương thị),Dương thị cườilắc đầu, lúc nãy nàng suy nghĩ nhiều rồi. Trượng phu đối tốt với nhàngoại của nàng, không phải là vì nàng hay sao? Nàng còn mong mỏi gì chứ?

Dương thị cùng Tử Lan làm bánh chẻo, Thạch Lâm chọn những đồng tiền còn mới,Tử Lan nấu nước rửa sạch đồng tiền, động tác của hai người rất nhanh,trong chốc lát đã gói xong rồi, Thạch Hữu Lương rất nhanh tới Dương gia, nhưng lại bị nhiệt tình giữ lấy, một lúc lâu mới từ Dương gia trở lại, thuận tiện mang chút bánh chẻo sang cho Dương Khang An.

Một năm cũ đã trôi qua, năm qua là một năm rất tốt, Tử Lan ngủ thiếp đi, trênmặt mang theo nụ cười. Sang năm sẽ như thế nào, Tử Lan cũng không lolắng, Tử Lan tin tưởng một năm lại một năm mới sẽ tốt hơn.

Thờigian như nước chảy, hơn một năm trôi qua và trở thành quá khứ, cuộc sống không tệ, nửa tháng nữa là lễ cập kê của Tử Lan, cho dù Tử Lan không ra cửa, người nhìn thấy nàng cũng không nhiều, nhưng tài mạo của nàng vẫnbị truyền ra ngòai. Có không ít nhà muốn đánh chủ ý với Tử Lan.

“Phu quân có chuyện sao? Hai ngày nay sắc mặt của chàng không được tốt lắm?”

Không biết tại sao, mấy ngày nay Thạch Hữu Lương không vui, Tử Lan quan tâmhỏi, nhưng phụ thân đều không nói gì, Tử Lan cảm thấy không yên lòng,cho nên khi đi qua phòng Thạch Hữu Lương nghe được những gì Dương thịnói, lập tức dừng lại.

Thạch Hữu Lương không trả lời Dương thị, chỉnhìn nàng một cái thật sâu, trên mặt thoáng qua một tia hối hận. Dươngthị có chút kinh hoảng, rột cuộc là thế nào? Ánh mắt như vậy là sao?

“Phu … phu quân. Rốt cuộc là có chuyện gì?” Dương thị cà lăm hỏi Thạch Hữu Lương.

Thạch Hữu Lương nhắm mắt lại, thở dài nói: “Không sao cả, nàng đừng đoán mò.” Trầm mặc một lúc, Thạch Hữu Lương đột nhiên hỏi: “Hai ngày trước, Trầngia cho người đến nhà ngoại của nàng là có chuyện gì? Nàng biết không?”

Ánh mắt Dương thị lóe lên, nhưng Thạch Hữu Lương vẫn nhìn nàng chăm chămmột hồi, Dương thị không chịu nổi không khí như vậy, khẽ cắn răng nói:“Phu quân cũng biết, trước kia thiếp đính hôn với Trần gia, nhưng Trầngia đã từ hôn, sau đó kết thân với nhà địa chủ, cho nên làm hư thanhdanh của thiếp.”

“Chuyện này ta biết, ta chỉ hỏi hai ngày trước bọn họ tới nhà nàng làm gì?”Thạch Hữu Lương nhịn không được lại hỏi, chuyện này hắn đã sớm biết, hắn chẳng qua là không hiểu tại sao lại liên lụy tới cô nương nhà mình?Nghĩ tới hai ngày nay Đại quản gia nhà kia nói những lời đó với hắn, hắn liền thấy tức giận.

Dương thị cúi đầu, nàng biết trượng phukhông muốn nàng tiếp xúc với Trần gia, nhưng lần này… nàng liền nóithật: “Đại công tử Điền gia chưa có vợ, coi trọng Tử Lan nhà chúng ta.Nhưng mà, phu quân à, phụ mẫu của thiếp đã cự tuyệt luôn rồi.”

Thạch Hữu Lương nắm chặt hai quả đấm, châm chọc nói: “Cự tuyệt? Thật sự cựtuyệt sao? Nếu thật sự cự tuyệt rồi, tại sao Điền gia lại truyền rangòai như vậy, Đại tổng quản Điền gia còn tới chúc mừng ta, , ta cũngkhông hiểu, Dương gia nhà nàng từ lúc nào đã có thể quyết định hôn sựcủa Tử Lan nhà ta. Coi ta như người chết sao?”

Dương thị chợtngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống, có chút nghẹn ngào nói: “Tử Lan cũng gọi thiếp một tiếng mẫu thân, thì tại sao thiếp lại không thể quyếtđịnh hôn sự của nàng?”

“Hừ.” Thạch Hữu Lương cười lạnh nói: “Mẫuthân? Ngươi chẳng qua là kế mẫu, là mẹ kế, cũng không phải là kết hôn.Nếu là đàng hòang, thì vẫn còn có thể là mẫu thân, nhưng nếu nổi lên ýxấu, thì nhà chúng ta không chứa được đại phật đâu.”

Lời nói củaThạch Hữu Lương cứa sâu vào lòng Dương thị, nàng khóc thất thanh, trongtiếng khóc xen lẫn không phục: “Thiếp… thiếp… thiếp… đã làm gì chứ?Không… Có người cầu hôn cô nương nhà ta… Điền gia như vậy… Sao nhà thiếp dám đắc tội chứ?”

“Không thể đắc tội, các người liền dám đápứng?” Thạch Hữu Lương tức giận, nữ nhi được hắn nâng niu trong lòng bàntay, đừng nói làm vợ kế, ngay cả làm vợ cả, Đại thiếu gia Điền gia kiacũng không xứng, không nói hắn còn có di nương, con trai trưởng con vợkế… Muốn Tử Lan, nằm mơ đi.

Dương thị lau nước mắt, bị Thạch HữuLương lớn tiếng dọa sợ, run lên, sau đó nói: “Không có, không có đápứng, chỉ nói đại sư đã nói qua mệng của Tử Lan, không thể đính hôn trước cập kê.”

Tử Lan nghe đến đó thì yên lặng rời đi, sinh thần mườiba tuổi đã qua, theo tập tục nơi này, lên mười bốn tuổi đã thành đại cônương, trước đây nàng cũng có suy tính chuyện hôn sự của chính nàng,nhưng cảm thấy phụ thân sẽ không ủy khuất nàng, nhưng đến hôm nay nàngchợt phát giác, thật gia năng lực của phụ thân cũng có hạn, khuôn mặtnàng cũng có thể gây họa, cộng thêm đời này, phụ thân chuẩn bị nhiều đồcứơi cho nàng, cũng bị người dòm ngó.

Không muốn lập gia đình làkhông thể nào, nhưng nên chọn người như thế nào a? Trong lúc nhất thờiTử Lan cảm thấy mờ mịt, nói thật, mấy đời làm người, Tử Lan đã từng mơước tình yêu, mong đợi hôn nhân, nàng chỉ mong muốn có thể tìm một người mang cho nàng một cuộc sống an ổn, hơn nữa nam nhân ấy không có thêthiếp, như vậy thì đủ rồi. Nghĩ tới đây, trong đầu Tử Lan hiện lên khuôn mặt của Dương Khang An.

Đúng vậy? Dương Khang An. Tự nhiên Tử Lan xuất hiện một ý niệm, có lẽ gả cho Dương Khang An cũng là một chút ý tốt, mấy năm nay bởi vì thỉnh thoảngnàng lại làm cái ăn cho Dương Dật An, rõ ràng so với kiếp trước DươngDật An khỏe hơn rất nhiều, nghe Thạch Lâm nói có thể đi lại ở trong sânrồi, thậm chú đi học, mặc dù vẫn còn yếu một chút, nhưng cũng không cóvấn đề gì lớn, thậm chí nếu nàng mà chiếu cố hắn thì hòan toàn không cóvấn đề gì

Hay nói thật ra gả cho Dương Khang An chính là lựachọn tốt nhất, Dương gia không chỉ gần nhà, hai huynh đệ Dương Khang An – Dật An cũng không khó sống chung, gánh nặng lớn nhất của Dương Khang An chính là thân thể của Dương Dật An, có lợi khí của không gian, gánhnặng này không là vấn đề gì, không có bà bà, nam nhân sẽ để ý chăm nomnàng, hơn nữa có thể làm việc, lại trọng tình trọng nghĩa, quan trọng là gần nhà, nàng vẫn có thể chiếu cố phụ thân và đệ đệ. Chỉ là, không biết đời này nàng có cơ hội gả cho hắn không?

Trước kia, Tử Lan chỉlà muốn báo đáp ân tình kiếp trước, tận lực dưỡng thân thể cho đệ đệhắn, cũng không suy tính về chuyện có thể gả cho Dương Khang An, nhưnghiện tại Tử Lan muốn suy nghĩ lại.

Chuyện Điền gia muốn tới cửacầu hôn với Tử Lan, sau này Tử Lan thấy chân mày của phụ thân giãn ra,cũng biết chuyện đã được giải quyết, mặc dù không biết giải quyết nhưthế nào, nhưng khi nhìn thấy chân mày của phụ thân giãn ra, Tử Lan niềmquên luôn chuyện này.

Nhưng nàng lại cảm thấy Dương thị có chútbất mãn với nàng, Tử Lan cũng không thèm để ý. Hiện tại nãng chỉ thỉnhthoảng lén nhìn Dương Khang An mang con mồi đến nhà nàng, năm nay hắn đã hai mươi ba tuổi, nhưng vẫn chưa lập gia đình, thậm chí còn chưa đínhhôn, Tử Lan không biết hắn nghĩ như thế nào, dù sao sức khỏe của DươngDật An đang từ từ tốt hơn.

Dương Khang An không biết tại sao, cảm thấy gần đây lúc tới Thạch gia, Tử Lan luôn nhìn hắn, hiện tại Tử Lanđã một đại cô nương, dung mạo thanh tú, mỗi lần Dương Khang An thấy TửLan chân tay cũng luống cuống, cho nên hắn sẽ dời đi ánh mắt, nhưng mấylần không biết tại sao, nàng lại cứ nhìn hắn như vậy?

Nhìn DươngKhang An bị nàng nhìn tới chân tay luống cuống, nói chuyện bừa bãi, TửLan buồn cười, nàng đâu phải cọp mẹ, đáng sợ như vậy sao?

Một năm trước Thạch Lê Hoa đã gả cho nhà một tiệm tạp hóa nhỏ ở trấn trên, trởthành nữ nhân Thạch gia xuất giá trải qua những ngày tốt nhất. Nửa nămtrước Thạch Tiểu Hổ cũng cưới vợ Hoàng thị, hai người trải qua cuộc sống như mật đường. Hiện tại Thạch Bích cũng lớn lên, lại được học chữ doThạch Hữu Lương dạy, đã lên trấn trên học ở y quán.

Hai năm qua, Thạch gia trôi qua an bình, mấy nữ nhi xuất giá, cũng vì nhà ngoại từtừ có của ăn của để, mà ở nhà chồng cũng tốt hơn, trừ Thạch Liên Hoa,Thạch Liên Hoa hi vọng nhà mẹ đẻ nàng có thể cho nàng biết phương thứclàm đậu bán kiếm tiền, nhưng dù nàng nói thế nào đi nữa thì phụ mẫu nàng đều không nói, vừa mới bắt đầu, phụ thân nàng còn thỉnh thoảng cho nàng chút tiền, nhưng thời gian dài sau đó, cũng không để ý nàng nữa, làmThạch Liên Hoa giận tới thỉnh thoảng lại náo loạn một cuộc, hơn nữa còntính tóan lén lút đi học trộm, nhưng phụ mẫu nàng rất cẩn thận,

vì vậy quan hệ với nhà mẹ đẻ càng ngày càng kém, lúc Thạch Tiểu Hổ kếthôn, Thạch Liên Hoa còn tới náo loạn một trận, làm Thạch Hữu Nghĩa tứcgiận, lấy gậy đuổi nàng ra ngoài.

Những chuyện này cũng không ảnh hưởng tới Tử Lan, bây giờ mỗi ngày nàng có cái nàng muốn theo đuổi, cóphụ thân có đệ đệ, lúc cao hứng có thể lớn tiếng cười đùa, lúc mất hứngthương tâm có thể khóc, không cần hao tâm tốn sức suy nghĩ tâm cơ củabất luận kẻ nào, mỗi ngày đều trải qua thật vui vẻ.

Hơn nữa đệđệ cũng rất ngoan, cũng có người làm mai cho Dương Khang An, nhưng hắnvẫn cự tuyệt. Không biết vì cái gì hắn tôn trọng Thạch Hữu Lương, Tử Lan vừa nghi ngờ, lại vừa âm thầm vui mừng, chỉ cần hắn chưa đính hôn, nàng còn có hi vọng, không phải sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.