Edit: Thảo My
Viêm Cảnh Hi cảm thấy tim mình một nửa giống như là nướng ở trong lửa, một nửa giống như là đóng băng ở trong nước.
Cơ thể một nửa lạnh, một nửa nóng, đập vào trong máu, quay cuồng, bành trướng, chờ đợi nổ tung phá thành mảnh nhỏ.
Cú điện thoại vừa rồi hẳn là Phùng Như Yên gọi tới hỏi thăm.
Nếu như biết cô mang quà tặng đưa cho chú út của Lục Hữu Nhiễm, cô còn ở trong phòng cùng chú út của anh ta thiếu chút nữa lau súng cướp cò, có thể nghĩ, cô sẽ rất lúng túng.
Từ từ
Gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông di động của cô reo lên, chẳng phải sẽ biết cô trốn ở đâu rồi sao?
Viêm Cảnh Hi vội vàng cầm điện thoại trong túi.
Lục Hữu Nhiễm dời điện thoại ra, đôi mắt Lục Mộc Kình chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, trong nháy mắt anh đè màn hình điện thoại, lấy điện thoại di động trong tay Lục Hữu Nhiễm, giống như là vô ý vứt điện thoại đến trên ghế sa lon, trầm giọng nói: “Đi lấy rượu trước!”
Lông mày Lục Hữu Nhiễm ngả ngớn: “Được, đợi một lát.”
Anh ta xoay người đi tới phòng bếp.
Lục Mộc Kình xoay người nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, chống lại sợ hãi vẫn còn ở trong mắt cô, gợi lên dáng tươi cười, cằm dưới liếc về phía cửa.
Viêm Cảnh Hi không kịp suy nghĩ, một lúc nữa Lục Hữu Nhiễm lại gọi điện thoại cho cô, cô vẫn còn ở đây, nhất định phải chết.
Cô đưa mắt nhìn phòng bếp, thật cẩn thận nhanh chóng lao ra cửa.
Lục Mộc Kình nhìn cô biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nhiem-thanh-hon-ong-xa-dung-qua-gap/107094/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.