Khi chúng tôi trở lại doanh trại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Trong ánh nắng sớm mờ ảo, khu đền tọa trên ngọn núi cao trùng điệp đều bị bao phủ trong sương mù dày đặc, nhìn như tiên cảnh.
Tôi lo lắng vỗ vỗ đầu Tiêu Long Vũ”Huynh. . . . . . Tình trạng của huynh như thế này, hôm nay có tham gia hợp huấn được không?”
Anh ta không trả lời, cõng tôi đi về phía phòng.
“Mà quán quân đại hội Hoằng Võ như huynh hình như phải đi hướng dẫn đấy nhé. Nếu không muốn nói thật với sư phụ thì nhất định phải tìm tạm lý do nào đấy thôi.” Thấy anh ta vẫn không có phản ứng, tôi bắt đầu đọc thuộc lòng, “Huynh có thể nói huynh đau xương sống, đau thắt lưng, đau chân, đau đầu căng não, chảy máy mũi, đau sinh lý. . . .à mà thôi, viêm ruột thừa, loét dạ dày cấp tính, còn có thể là miệng sùi bọt mép, người run rẩy, chảy ba lít máu. . . . . . . A ! Mẹ ơi ! Sao đại sư huynh lại ở đây? !”
Tiêu Long Vũ nghe được nửa câu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Trong màn sương dày đặc, Tra Chí Cực giống như pho tượng mặt đen đứng trước cửa, thân hình mờ ảo cực kỳ giống Sát Thần. Anh ta nhìn Tiêu Long Vũ giống như vừa mới đi bộ qua sa mạc Takla Makan, lại nhìn tôi được cõng trên lưng Tiêu Long Vũ, còn cả vết máu trên quần áo của tôi, sắc mặt càng ngày càng đen đến cực hạn nào đó.
“Đêm qua hai người đã làm gì!!”
Tiếng hét của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/69405/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.