Tôi cảm thấy tôi đã gặp phải mối nguy lớn nhất từ khi sinh ra đến nay.
“Mấy người đừng có làm bậy!” Hai tay tôi bảo vệ trước ngực, cố gắng ra vẻ độc ác nhưng giọng đã có chút run run, “Mấy người sẽ hối hận! Tôi là đệ tử thứ tư của Kế Môn, rất thân thiết với lão đại của mấy người ! !”
Nói xong tôi lại lùi về phía sau một bước, chạm phải bức tường đá lạnh lẽo sau lưng. Cây khô che phủ bức tường đá làm lưng tôi đau đớn.
Ba đệ tử Thiếu Dương xa lạ đứng trước mặt tôi cười cười. “Cô cho rằng bọn ta là trẻ con ba tuổi sao? Kế Môn sẽ có loại đệ tử không ra nổi một chiêu như cô sao?”
“Tôi không nói linh tinh! Tôi nói thật! Tôi. . . . . . Tôi còn là chủ nợ của Tiêu Long Vũ ở Kế Môn đấy! !” Tôi tuyệt đối không ngờ, đường đường là một cô gái hiện đại, trong tình huống nguy hiểm vẫn phải dựa dẫm vào đàn ông.
“Toàn nói linh tinh! Tiêu thiếu hiệp là ai, là người mà cô có thể bắt quàng làm họ sao? Ngay cả quần áo mặc cũng chẳng giống ai. . . . . .” Kẻ cầm đầu không kiên nhẫn nói. Một kẻ khác cười gian, đi lên muốn bắt lấy tay tôi.
Đầu tôi trống rỗng. Giật mình nhận ra mình đã xuyên không nửa năm, ngoài mấy chiêu thức đơn giản và ba thức Định Khôn mèo cào thì chẳng còn gì. Bắc Minh Thần Công trong truyền thuyết đâu? Lăng Ba Vi Bộ đâu? Hàng Long Thập Bát Chưởng đâu? Vì sao lần nào Tiêu Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/69402/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.