Mưa đã tạnh. Người tôi ướt sũng, hoang mang đi về phòng mình.
Nhưng cách sân khá xa, tôi lại nghe thấy phía sau có tiếng gọi của phụ nữ. “Này, tiểu cô nương bên kia ơi, đúng rồi, chính cô đấy. . . . . . Dương Quách đúng không?”
Tôi nhìn lại, hóa ra là Dương Dương Dương. Cô ấy mặc bộ quần áo màu hồng, đứng trên nền gạch đen ướt sũng sau cơn mưa, xinh đẹp rực rỡ. Nhưng một mỹ nữ thế này sao lại nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: “Cô gọi hộ ta Tiêu Tiểu Vũ tới đây! Hôm đấy bà đây vẫn chưa mắng xong đâu!”
. . . . . . Cô chưa mắng xong nhưng Tiêu Long Vũ đã nổi điên lên rồi.
Tôi xấu hổ, gẩy gẩy tóc còn đang nhỏ nước. Bây giờ tôi đang ướt sũng, chắc trông rất ngốc. “Ờ, mà, Dương tỷ tỷ này, tục ngữ nói tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng làm hỏng hòa khí. Tỷ xem, đây là Kế Môn, tỷ và Tiêu Long Vũ. . . . . . Không, là cái tên họ Tiêu không biết tốt xấu kia. . . . . . Nếu hai người đánh nhau, ngộ nhỡ bị thương thì không hay lắm. Hơn nữa, đại sư huynh lắm mồm. . . . . . Đại sư huynh mà hỏi, vậy. . . . . . Vậy. . . . . . tôi cũng khó ăn nói.”
Dương Dương Dương không chú ý khi tôi nhắc tới Tra Chí Cực thì mặt hơi đỏ lên, im lặng một lát, sau đó có chút buồn bực nói: “Tha thứ cho tên tiểu tử đấy dễ dàng như thế, ta không cam lòng!”
Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/69399/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.