Editor: đỗ béoBetor: mèomỡ
Người áo xám mang theo tôi lăn từ trên vách đá xuống.
May mà hắn còn có chút đạo đức, cánh tay trái ôm chặt tôi trong ngực,rồi điều chỉnh tư thế rơi xuống, xem ra hắn quyết định làm đệm thịt chotôi rồi.
Rắc.
Tôi nghe thấy tiếng xương gãy, nhưng đương nhiên không phải là của tôi.Quả nhiên, cúi đầu thấy người áo xám bị tôi đè ở dưới đang khốn khổ thởhổn hển.
Không tốt, không cẩn thận nghịch hỏng hắn rồi =.=
Tôi đứng lên khỏi người hắn, lắc đầu thở dài: “Ai, chú tội gì phải thế.Liều sống liều chết cướp tôi đến đây rồi tự làm mình gãy xương?” Tôinhặt hạt dưa rơi khắp nơi lên, nhét vào trong tay áo, ngồi xuống bắt đầu cởi quần áo của hắn.
“A, A Tâm, nàng làm gì đấy!” Hắn muốn hét lên nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tôi thuần thục cởi áo choàng của hắn ra, thuận tay lấy luôn đấulạp xiêu xiêu vẹo vẹo, đúng lúc thưởng thức được vẻ mặt kinh hoàng“thiếu phụ xinh đẹp ban đêm gặp phải kẻ bắt cóc hung dữ” trên mặt hắnta.
Ơ, hóa ra không phải ông chú hả.
Người đàn ông này nhìn qua không khác Lục Ly là bao, chưa đến ba mươituổi, dáng người không tồi, nhưng sắc mặt hơi tái giống mỹ nhân bị bệnh. Khó có thể tưởng tượng được người như thế này có thể đấu với Lục Ly vàTiêu Long Vũ lâu đến thế.
Tôi nhìn một lúc lâu, sau đó tiếp tục sự nghiệp cởi quần áo vĩ đại củatôi, vừa cởi vừa nói: “Tiểu Khôi Khôi [1], không ngờ huynh lại đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881056/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.