Editor: đỗ béoBetor: mèomỡ
Nghe thấy hai chữ đó, trái tim tôi trong nháy mắt lạnh đi.
Lại là Lan Khanh!
Tiêu Long Vũ không hề hay biết nỗi khiếp sợ và phẫn nộ của tôi, nâng cái chăn mềm đắp lên cho tôi, lại ôm lấy tôi từ sau lưng, nói thao thao bất tuyệt:
“Muội nghĩ không sai, trước kia ta là đồ đệ của Lan Khanh.”
“Lục Ly là sư huynh của nàng ấy. A Hoàng, muội gọi nó là Voldemort, là thú cưng của sư phụ, sau này luôn đi theo nàng ấy, cho nên mới nghe lời muội.”
“Năm đó là nàng ấy đưa ta rời khỏi Liên Giáo. Trong đại nạn bảy năm trước, nàng ấy chết trận. . . . . . Ta mới vào Kế Môn.”
. . . . . .
Cánh tay anh ta vòng qua người tôi, ngón tay vuốt ve bả vai trần của tôi, khẽ nói từng tiếng bên tai tôi về một cô gái khác. Tôi không biết đó là cảm giác gì nữa. Giống như nỗi tuyệt vọng khắc cốt từ sâu trong thân thể tràn ra, khiến tôi đau lòng muốn chết, giống như đã mất đi một thứ quý giá nào đó.
Tôi bật dậy, đẩy Tiêu Long Vũ ra, nhanh chóng mặc từng món đồ lên người, kéo cửa xông ra ngoài.
Con mẹ nhà huynh! Tiêu Long Vũ huynh đi chết đi!
Trên hàng hiên không có đèn, mờ mờ ảo ảo, tôi tức giận đến run người, mù quáng lảo đảo đi trên hành lang. Trên môi vẫn nóng bỏng, nhưng tim thì lạnh ngắt.
Nghi ngờ trong thời gian dài cuối cùng cũng có câu trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881053/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.