Không bình thường, rất không bình thường.
Tôi nhìn mấy người đàn ông đang tỏ vẻ sợ hãi trong phòng, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
Lúc này, Tư Đồ Lượng ngồi trong góc đứng lên, nở nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng, bình tĩnh nói: “Dương cô nương, rất xin lỗi. Vừa rồi Tiểu Triển không biết là cô, nghĩ là có người nghe trộm nên mới tấn công, đắc tội rồi. Cô vào ngồi một lúc, ta đền tội với cô.”
. . . . . . Người này thật sự nên đi làm nhân viên ngoại giao thì hơn. Chỉ một câu mà vừa có thể tỏ ý xin lỗi vừa chửi người ta “ngu cho chết, ai bảo nghe trộm, bị đánh chết cũng đáng đời”.
Đối với loại cao thủ này, tốt nhất đừng nên giao chiến tiếp nữa. Tôi lùi về phía sau một bước, lắc đầu.”Sắp giữa trưa rồi, tôi phải về thay thuốc cho sư huynh tôi.”
“Tiểu Triển, Dương cô nương vừa tới Phá Quân Tư nên chưa quen đường, đệ đưa cô ấy về đi.”
Bạch Mao vẫn còn đang sững sờ ở cửa bỗng run lên. Khi đi ra, tôi thấy Tư Đồ Lượng vỗ vai anh ta, khẽ dặn dò gì đó. Triệu Triển lại càng run hơn.
Trên đường về anh ta cứ đi tuốt ở đằng trước không nói lấy một câu. Tôi nhìn mái tóc trắng và lưng anh ta, cho đến khi anh ta không thể chịu nổi nữa, quay đầu lại cung kính hỏi: “Đại nhân có gì muốn hỏi, người cứ hỏi đi.”
“Đại nhân cái gì mà đại nhân, tôi vừa mới đến, còn phải gọi huynh một tiếng tiền bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881049/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.