Nói xong, Tống Âm cảm giác được cơ thể người đàn ông cô đang ôm đang dần trở nên cứng đờ.
Nhưng đợi nửa ngày, đối phương cũng không lên tiếng.
Đây là hành động giận lẫy chưa dứt hay sao? Anh vẫn còn giận thì phải?
Lần đầu tiên chủ động nhưng không nhận được phản ứng nhiệt tình. Trong lòng Tống Âm thất vọng nhưng cô cũng không bỏ cuộc.
Chỉ là... Người xưa hay có câu "Đầu giường vợ chồng cãi nhau cuối giường làm hòa."
Tuy rằng trước mắt bọn họ còn chưa phải là vợ chồng nhưng nếu làm chuyện đó hẳn là có thể làm thay đổi tình hình hiện tại, để cho anh không còn giận nữa.
Nghĩ như vậy, Tống Âm lại lặp lại động tác vừa rồi, dùng chân nhỏ cọ cọ vào anh.
Cảm thấy người đàn ông trước mắt tâm như mặt hồ yên ả, trạng thái dầu muối gì cũng không ăn, cô càng to gan hơn vươn tay vào bên trong áo ngủ của anh.
Nhưng còn chưa kịp làm đã bị nắm lấy.
Giang Tu Viễn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lại xoay người đè lên cơ thể nhỏ bé của cô.
"Em bệnh nên trở nên hồ đồ à?" Anh cúi đầu khiển trách một câu, giả bộ hung dữ, cố gắng đe dọa cô.
"Em không có giỡn." Tống Âm tuyệt đối không sợ hãi ngược lại còn nở nụ cười.
Cô nhìn thẳng về phía anh, đáy mắt trong suốt giống như gợn sóng nước trong trẻo. Giọng nói ngọt ngào đến mức khiến trái tim phải lay động: "Đã lâu không gặp, em nhớ anh rồi, nên..."
Nói đến nửa câu sau, âm thanh của cô nhỏ hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-yeu-em-nhieu-hon/1605390/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.