Buổi sáng tháng 12, mặt trời lên rất muộn. Gần 7 giờ rồi, vài tia nắng yếu ớt mới xuyên qua lớp sương mù dày đặc chiếu xuống. Sau khi trợ lý nhỏ Đình Đình mang bữa sáng mở cửa đi vào, phát hiện rèm cửa đang mở, trong phòng một màu đen kịt, nghệ sĩ nhà mình vẫn còn nằm trên giường chưa dậy. Kiểu tình huống như này tương đối hiếm thấy, bình thường lúc cô qua, Tống Âm luôn luôn tắm rửa và sắp xếp gọn gàng, ngồi trên ghế sofa cầm kịch bản lên đọc. Đình Đình cho rằng Tống Âm hôm nay ngủ quên, sau khi bật đèn lên, đi qua gọi nhè nhẹ: "Chị Âm Âm, dậy thôi, 7 giờ rồi đấy." Gọi hai lần, Tống Âm mới mơ hồ mở mắt. Kì thực khi chuông báo thức kêu vào lúc 6 giờ 30 phút, cô đã tỉnh dậy một lần. Nhưng khi đó bụng thực sự quá đau, cô ban đầu chỉ muốn ngủ thêm vài phút rồi dậy, ai ngờ vừa nhắm mắt là lại tiếp tục thiếp đi. Đình Đình nhìn thấy sắc mặt của cô nhợt nhạt, ánh mắt cũng đờ đẫn không có tý tinh thần nào, lo lắng hỏi: "Chị Âm Âm, có phải chị ốm rồi không?" "Không phải." Tống Âm dùng cánh tay chống lên chầm chậm ngồi dậy, giọng nói nghe có vẻ cũng yếu ớt: "Có lẽ là kỳ kinh nguyệt lại đến rồi, em giúp chị lấy thuốc giảm đau lại đây, nằm ở ngăn kéo đầu tiên của bàn trang điểm đó." "Dạ." Đình Đình rảo bước đi qua. Tống Âm uống hai viên thuốc với nước ấm. Lại ngồi trên giường thêm vài phút nữa, đợi chỗ bụng đau dần dần dịu xuống, cô đứng dậy thay quần áo, sau đó đi vào nhà vệ sinh tắm gội. Trải qua cái khúc dây dưa này lại không kịp ăn sáng rồi, cô đành nhai ngấu nghiến vài miếng sandwich, sau đó cầm khăn giấy lau miệng qua loa rồi vội vã đi đến đoàn phim. Buổi sáng, sau khi quay xong một cảnh, Tống Âm ngồi trên cái ghế băng nhỏ nghỉ ngơi. Cô đang mặc y phục thời cổ đại, tóc đang cột cao lên, trang điểm sắc nét, phấn nền đánh rất đậm, môi đánh son rất thẫm, nhưng thần sắc so với lúc bình thường cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là ly nước đường đỏ đang cầm trên tay không ngừng bốc lên hơi nóng lộ ra chút khác thường, hôm nay là ngày thứ 3 đèn đỏ. "Đúng, đạo diễn Trần, tôi biết rồi, vài chỗ trong cảnh sau lúc tôi diễn sẽ đặc biệt chú ý." Dương Cẩm Vân vừa cười vừa nói với đạo diễn Trần Hạo Sinh xong, liền nhấc váy lên uyển chuyển đi về phía chỗ Tống Âm đang ngồi, cũng tìm một cái ghế dài ngồi xuống. Hai người trong chốc lát không nói gì với nhau. Tống Âm cũng chỉ chú ý cúi đầu uống nước đường đỏ, không nhìn cô ta. Từ sau cái lần ăn cơm ồn ào có chút không vui đó, mỗi quan hệ của bọn họ vẫn cứ đóng băng. Buồn cười nhất là, về sau Dương Cẩm Vân vẫn lén lút tìm cô nói chuyện một lần, hùng hổ hăm dọa nói: "Tôi đã quay lại hỏi Từ Dương rồi, anh ấy nói là cô cười với anh ấy, lấy tay cọ cọ anh ấy, gạ gẫm anh ấy." Bị vu khống 2, 3 lần liên tục, người có tính khí tốt như nào cũng không kiềm chế được, lúc đó Tống Âm trực tiếp đáp lại một câu: "Xin lỗi, bạn trai của tôi đẹp trai hơn bạn trai của cô 100 lần, ưu việt hơn 100 lần, mắt của tôi cũng không bị mù." Dương Cẩm Vân giận đến tái mặt, sau khi không biết xấu hổ chửi một câu liền đóng sầm cửa đi ra. Từ đó trở đi, quan hệ của bọn họ từ điểm 0 hạ xuống điểm âm. Thời gian nghỉ ngơi 15 phút mau chóng trôi qua. Tống Âm cầm cái nắp của bình nước nóng vặn chặt, đặt ở trên cái bàn bên cạnh. Mới đứng dậy, Dương Cẩm Vân liền đứng dậy trước cô một bước, dùng kiểu ánh mắt liếc từ trên xuống dưới nhìn cô. "Đến ngày đèn đỏ phải không?" Dương Cẩm Vân hỏi. Tống Âm không nói gì. Dương Cẩm Vân cũng không quan tâm, cười, trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc: "Vậy thật là quá đáng thương, tôi nhớ, con gái vào những ngày này là sợ lạnh nhất, nhưng cảnh tiếp theo của chúng ta chính là một cảnh quay ở dưới trời mưa, nhưng cô nhất định phải phát huy tốt, tranh thủ quay một lần là xong." Nói ra câu này, cô ta liền thản nhiên bước đi. Tống Âm ban đầu nghe thấy những lời này, trong lòng rất không thoải mái, đợi đến lúc quay phim, cô mới thực sự cảm nhận được nội hàm sâu sắc của câu nói này của Dương Cẩm Vân. Cô đang đến ngày đèn đỏ, nhưng Dương Cẩm Vân diễn xuất vẫn kém hơn so với ngày đèn đỏ đang đến của cô, trong 3 lần quay thì hai lần quên lời một lần cười. Mưa nhân tạo to bằng hạt đậu tương rơi ngay trên mặt, gió trong máy quạt gió cũng đang thổi phất phớt, Tống Âm lạnh rùng cả mình. "Cắt!" Sau lần thứ 3 đạo diễn Trần hô dừng, trên mặt vẻ không hài lòng dễ dàng nhìn thấy. Nhưng Dương Cẩm Vân trước lúc ông ấy nổi giận, đã nhanh chóng tỏ ra hối lỗi. Cô ta thành khẩn cúi người một cái trước đạo diễn Trần và các nhân viên, mở miệng giải thích: "Thật là có lỗi, hôm nay tôi đến ngày đầu tiên của kỳ đèn đỏ, bụng quặn đau, vì thế trạng thái không tốt, quay nhiều lần như thế, làm phiền đến mọi người." Tính nết đạo diễn Trần tuy nghiêm khắc, nhưng cũng không phải không biết cảm thông, nghe cô nói như thế, lông mày đang nhăn nhúm lại giãn ra không ít, ngữ khí cũng rộng lượng ra nhiều: "Cơ thể không khỏe, có thể hiểu được." Các nhân viên bên cạnh cũng lần lượt cảm thông: "Không sao không sao, chị Cẩm Vân vất vả rồi, đến ngày đèn đỏ mà vẫn kiên trì dầm mưa quay phim, thật là quá yêu nghề rồi." Dương Cẩm Vân cười khiêm tốn với cô ta một cái: "Đâu có đâu có, đều là công việc và bổn phận của tôi thôi." Nói xong, cô lại nhìn về phía Tống Âm, nở một nụ cười thân thiện: "Âm Âm, thật xin lỗi, hại em cũng phải dầm mưa rồi." Tống Âm: "......" Kỹ năng diễn xuất này, làm nữ diễn viên phụ thật là đáng tiếc. Lần thứ 4 Dương Cẩm Vân cuối cùng cũng điều chỉnh được trạng thái, nhưng lần này người không làm tốt là Tống Âm. Ướt mưa thời gian lâu như thế, cảm giác đau bụng của cô càng dữ dội hơn, đầu dường như hơi choáng váng. Sau đó cô trở thành người không làm tròn trách nhiệm. Đạo diễn Trần đem hết cơn giận đang kìm nén đổ lên người cô: "Tống Âm, cô làm sao vậy? Kỳ sinh lý của Dương Cẩm Vân người ta đều đem trạng thái điều chỉnh qua rồi, cô lại bắt đầu có vấn đề." Tống Âm: "..." Lúc này, cô biết bản thân không có cách nào nói bản thân cũng đến ngày đèn đỏ, như vậy nghe có vẻ không hợp lý lắm. Thế là cô chỉ có thể xin lỗi đạo diễn Trần, nhưng lại không nói được ra nguyên nhân giải thích vì sao trạng thái của cơ thể không tốt, lại gặp phải một trận phê bình của đạo diễn Trần. Trước khi nước của xe phun nước sắp phun xong, tuy rất gian nan nhưng cảnh này cuối cùng cũng được quay xong, còn Tống Âm cũng không có gì bất ngờ phát sốt cảm rồi. Buổi tối trên đường quay về khách sạn, tiếng hắt xì hơi của cô dường như không đứt đoạn, từng túi từng túi khăn giấy được dùng hết. Đình Đình ngồi một bên lo lắng không thôi: "Chị Âm Âm, chuyện hồi sáng, Dương Cẩm Vân cố ý phải không?" "Đúng, cô ta đang cố tình nhắm vào......" Tống Âm cảm thấy đã mất mặt rồi, thì cũng không bắt buộc phải giấu diếm, chỉ là một từ "chị" ở cuối cùng vẫn không kịp nói thì một tiếng hắt hơi lại bắn ra. Vừa đến phòng khách sạn, Đình Đình liền lấy nhiệt kế đã chuẩn bị trước từ trong hộp thuốc đưa cho Tống Âm đo. "A!" Cô nhìn thấy chỉ số ở bên trên, kinh ngạc hô lên một tiếng: "Ba mươi tám độ sáu! Chị Âm Âm, chị sốt rồi, chúng ta mau đến bệnh viện thôi." Âm Âm lúc này đang nằm trên giường, nghe thấy vậy liền khua khua tay, giọng khàn khàn đáp lại: "Đi bệnh viện xa quá, lượt đi lượt về thì ngày mai bỏ lỡ mất quay phim. Em đưa thuốc cho chị, sau khi chị uống xong, đắp thêm một cái chăn, ngăn cơ thể tiết mồ hôi là được." Đình Đình vẫn muốn khuyên: "Chị Âm Âm, nhỡ đâu chị bệnh nặng hơn thì làm sao?" Tống Âm kiên trì: "Không sao, chỉ là sốt thôi, vấn đề nhỏ." Cơ thể của cô cũng không khỏe lắm, mỗi năm thay gió đổi mùa là sẽ bị cảm hoặc sốt, chê đi bệnh viện phiền phức, còn có chút sợ tiêm, luôn luôn là để tự khỏi. Đình Đình thấy khuyên không được, liền ôm cái chăn đắp lên cho cô, còn lấy điện thoại đặt ở bên cạnh gối của cô, dặn đi dặn lại: "Vậy ban đêm chị có gì không thoải mái, thì gọi điện cho em nhé." "Ừ ừ, chị biết rồi." Tống Âm cố nở ra một nụ cười nhợt nhạt, đem nước nóng trong cốc uống hết, nhắm mắt nằm xuống giường. Thời gian phát sốt luôn là thời gian đi vào giấc ngủ cực nhanh. Nhưng trên người của cô chỗ nào cũng khó chịu, đau đầu, đau họng, bụng cũng đau, ngủ cũng không được thoải mái nhiều. Trên giường có tấm thảm nhiệt, hai tấm chăn bông dày đắp lên người, khá nặng, nhưng Tống Âm vẫn cứ lạnh đến co ro người lại, chân tay đều lạnh như băng. Không biết ngủ được bao lâu, trong lòng bàn tay truyền đến một sự ấm áp, giống như được một đôi bàn tay lớn mạnh mẽ nắm lấy. Trong cơn mơ màng, Tống Âm nghe thấy có người gọi tên mình, còn là một giọng nói rất quen thuộc. Cô cho rằng nghe lầm rồi, không mở to mắt. Nhưng âm thanh vẫn kéo dài rất lâu, miệt mài, giống như không đem cô gọi dậy là không được, cô đành phải nâng mí mắt nặng trịch lên. Hoảng hốt nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông, Tống Âm vẫn nghĩ bản thân mình đang nằm mơ, xuất hiện ảo giác, biểu cảm ngơ ngác, nhìn có vẻ ngờ nghệch. Giang Tu Viễn không giải thích với cô nguyên nhân bản thân xuất hiện ở đây, mà đỡ cô ngồi dậy từ trên giường, còn lấy bộ quần áo mà Đình Đình đưa qua từng cái từng cái mặc vào cho cô, sau đó trực tiếp ôm eo cô vào sát người mình. Mơ màng liên tục kéo dài đến khi đi vào trong xe, lúc người đàn ông cúi người thắt dây an toàn cho cô, Tống Âm mới hoàn toàn tỉnh lại. Đây không phải là giấc mơ cũng không phải là ảo giác, Giang Tu Viễn thực sự chạy qua từ thành phố A hơn 1000 kilomet đến đây. "Sao anh lại đột ngột qua đây?" Trong cái giọng khàn khàn do bị cảm của cô cũng không che giấu được vẻ ngạc nhiên. Giang Tu Viễn nghiêng đầu, thản nhiên nhìn cô một cái, dẫm lên chân ga: "Sắp đến ngày noel rồi, ban đầu muốn qua đi chơi cùng với em, cho em một bất ngờ. Khả năng anh chậm một bước, ngày lễ này coi như bỏ, rốt cuộc bạn gái của anh bị sốt rồi." Tống Âm: "..." Giọng điệu rất châm biếm, khiến cô giận trong giây lát không nói được gì. Không khí yên tĩnh trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe lan tràn ra. Một lúc sau, Tống Âm lặng lẽ từ trong gương chiếu hậu nhìn trộm anh, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng của người đàn ông ép thành một đường thẳng, trên mặt không có một chút niềm vui đoàn tụ sau một thời gian dài. Bản thân đang bị bệnh, người khó chịu, anh vẫn còn chơi trò chiến tranh lạnh! Trong lòng cô lập tức rất uất ức, chịu đựng nhưng không chịu nổi, cong cái miệng nhỏ lên hỏi nhưng không vui: "Sao anh không nói với em một câu nào cả?" Giang Tu Viễn vừa lái xe vừa nói: "Trước khi đến quay, là ai đã hứa với anh là sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Tại sao tối hôm qua đã đo được nhiệt độ cao mà không đi bệnh viện khám?" Tống Âm giọng khàn khàn nói: "Em cảm thấy đi bệnh viện phiền phức quá, lại sợ bỏ lỡ buổi ghi hình sáng nay, nên chỉ muốn uống thuốc, dùng một cái chăn đắp lên, ngủ một giấc là bệnh khỏi." Giang Tu Viễn hỏi ngược lại: "Thế bệnh bây giờ đã khỏi chưa?" Tống Âm không có lời nào để đáp lại, lắc lắc đầu. Giang Tu Viễn lại hỏi: "Tối qua trước khi lên máy bay, anh vẫn nói chuyện với em qua wechat, em một câu cũng không nói là bản thân đang bị bệnh, hay là hôm nay anh qua đây rồi, em tính lúc nào đi bệnh viện?" Tống Âm vốn nghĩ đem "đợi nghiêm trọng không chịu được" lại đi, nhưng nhìn qua sắc mặt của anh, cuối cùng đem câu này nuốt vào trong, thu hồi về trạng thái câm. Được thôi, một câu thế này, quả thực là bản thân làm không đúng, anh tức giận là hoàn toàn có thể tha thứ được. Chiếc xe lặng lẽ lái đến bệnh viện trong thành phố, Tống Âm lấy khẩu trang đeo lên, được người bạn trai trước mặt vẫn không chịu nói chuyện với bản thân này dắt tay đi vào trong. Bác sĩ chẩn đoán rất nhanh, cảm do virus, nhanh chóng sắp xếp truyền nước cho cô. Trong phòng bệnh đơn độc, thuốc trong bình chuyền qua ống dẫn bằng cao su vào trong tĩnh mạch, Tống Âm nằm nghiêng trên giường bệnh, ngắm nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường. Ý đồ vẫn chưa muốn nói chuyện với bản thân, vẫn đang giận, bản thân có nên tìm một chủ đề để phá vỡ sự yên tĩnh này không? Đang suy nghĩ, mũi của Tống Âm lại ngứa "Hắt-xì--" một tiếng hắt xì vang lên. Cảm giá nước mũi như muốn chảy ra, cô sụt sịt, lại vội vàng lật cái túi giấy, nhưng tay trái đang truyền nước, chỉ có tay phải còn lại là có thể sử dụng, động tác rất không thuận tiện. Giang Tu Viễn từ trong tay của cô rút ra một tờ khăn giấy, trực tiếp cúi người, đem khăn giấy đặt lên chỗ mũi của cô, để cô xì mũi ra. Làm xong tất cả những thứ này, anh tìm được điều khiển từ xa, đem nhiệt độ phòng điều khiển cao lên 2 độ. "Anh còn giận em không?" Tống Âm lấy can đảm hỏi anh. Giang Tu Viễn cúi đầu, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngước cái mặt nhỏ nhìn mình, chóp mũi hồng hồng, giống hệt con nai nhỏ, trong mắt mang theo sự lấy lòng đầy thành kính, bộ dạng vừa ngoan vừa đáng thương. Lòng anh lại mềm ra nhanh chóng, nhưng vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, quyết định phải cho cô một bài học: "Ừ, vẫn còn giận." Tống Âm ngước đầu lên lập tức cúi đầu xuống, giống như một quả cà tím phủ sương. Qua một hồi lâu, cô thều thào nói nhỏ: "Thuốc nước tiêm khiến miệng của em có vị đắng, khó chịu quá." Cô nói điều này là đang mong đợi Giang Tu Viễn có thể an ủi bản thân mình một chút. Không nghĩ đến lời vừa nói ra, người đàn ông liền lấy cái áo khoác đang treo trên ghế, khoác lên người, đẩy cửa bước ra ngoài. Tống Âm: "..." Giận thì giận, biểu hiện này cũng quá lạnh nhạt rồi, thật là lạnh như băng giá. Trong lòng tự oán trách đôi chút, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lẽ nào anh ghét bỏ bản thân mình yếu ớt dễ sinh bệnh, tính cách còn càng ngày càng yếu đuối? Tiêm một cái còn kêu khổ bảy tám lần. Mười phút sau, Giang Tu Viễn quay trở về, đi đến thì nhìn thấy cô gái nhỏ trên giường bệnh đang cúi đầu, điện thoại để trên chăn, rất vất vả dùng một đầu ngón tay nhỏ gõ chữ ở trên bàn phím. "Cho." Anh nói. "Gì vậy?" Tống Âm vừa ngẩng đầu lên, một cây kẹo mút đã được bóc vỏ đưa ra đút vào miệng cô, kẹo dâu tây ngọt ngào liền xoa dịu vị đắng trên đầu lưỡi. Hóa ra, anh không nói không rằng đi ra ngoài là đi mua kẹo mút cho mình. Cô cong môi lên vui vẻ nở nụ cười, ngoài ra đem câu hỏi "Bạn trai thay lòng thì phải làm sao?" đang gõ trên thanh tìm kiếm của điện thoại xóa đi. Sau hai tiếng đồng hồ, hai chai nước biển được truyền xong, Giang Tu Viễn lại lái xe chở người về nhà. "Anh đã nhờ trợ lý của em xin cho em nghỉ, 3 ngày này em cứ ở nhà nghỉ ngơi." "Kiểu tình trạng bệnh cảm mạo do virus này của em, nếu như thời gian trì hoãn lâu, rất có khả năng cảm nhiễm khuẩn, viêm phế quản, thậm chí gây nên viêm phổi." Anh vừa giáo huấn, vừa đem túi chườm nóng cắm sạc, nhét vào chỗ ngực cô trong chăn, giọng nói cuối cùng cũng mềm mại hơn đôi chút: "Em ngủ một chút đi." "Dạ." Cô gái nhỏ lúc này là bộ dạng kiểu nói gì nghe nấy, anh nói đi ngủ, cô liền lập tức nhắm mắt lại, ngoan vô cùng. Trận ốm này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Dưới sự chăm sóc của Giang Tu Viễn, cơn sốt của Tống Âm ngày đó đã tan biến, buổi chiều ngày thứ hai khỏi hẳn, nhiệt độ cơ thể đã hồi phục như bình thường. Giang Tu Viễn nhìn thấy những con số trên nhiệt kế hạ xuống, sắc mặt luôn căng thẳng coi như là đã dịu xuống rất nhiều, còn cho phép cô ăn một cái đùi gà có dính ít dầu. Buổi tối, Tống Âm nằm trên giường nửa tiếng, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Một là bởi vì hai ngày này hầu nhưn không làm gì khác, hầu hết đem thời gian giành cho việc ngủ mà thôi. Hai là bởi vì...... người đàn ông nằm bên cạnh mình vẫn chưa có ý định làm hòa lại với mình. Vậy mà không ôm mình, vẫn ngủ quay lưng về phía mình, thật là muốn tức chế mìnht đây mà! Trăng lạnh lẽo như lưỡi câu, giọng nói của người đàn ông và ánh trăng tối nay giống hệt nhau: "Không có, cái gì hết." Tống Âm hỏi nhỏ: "Em bây giờ ngủ sát cạnh anh, có khi nào truyền bệnh cho anh không?" "Không thể." Giang Tu Viễn nói như đinh đóng cột. Nghe thấy câu trả lời này, Tống Âm yên tâm rất nhiều, dùng tay vòng qua hông anh, lại dùng cái chân vừa trắng vừa nhỏ của mình cọ cọ vào chân của anh. Lần đầu tiên chủ động như thế này, cô không quen, còn rất lo lắng, cắn môi nói: "Như...... anh trước đây ở trong nhà nói, nếu em không nghe lời, anh sẽ làm cho em khóc ở trên giường, anh, vậy... vậy anh bây giờ có muốn đến làm một chút không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]