Sau khi Khê Thành vào xuân nhiệt độ tăng lên rõ rệt, thậm chí sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều, ban ngày và gần tối giống như hai mùa khác nhau.
Cửa nhà họ Văn đã sáng đèn từ sớm, tài xế đã đợi ở trong sân, dì Dung đang dặn người giúp việc chuyển quà tặng vào sau xe.
Văn Tưởng ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng động dưới lầu, để cây son xuống rồi hơi mím môi, ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cửa sổ, "Dì Dung bọn họ đang làm gì vậy anh?"
"Chuyển đồ, dì Dung mang không ít quà." Trì Uyên khép cuốn sách trong tay lại rồi để lên trên bàn, "Em chuẩn bị xong rồi?"
Văn Tưởng "ừm" một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay, "Đi thôi."
"Được."
Đây không phải là lần đầu tiên Văn Tưởng đến nhà họ Trì nhưng đa số mấy lần trước đều không vui vẻ lắm, vẫn không có lần nào thoải mái như vầy.
Dọc đường, dì Dung vẫn còn đang nghi hoặc không biết quà có bị thiếu không, còn hỏi Trì Uyên mấy lần về những người lớn thân thích trong nhà.
Văn Tưởng bị dáng vẻ như lâm vào đại dịch của bà ấy làm cho có hơi dở khóc dở cười, nhưng bà cụ suy nghĩ nhiều nên cô cũng không nhiều lời, chỉ là tuỳ ý trấn an vài câu.
Khi xe chạy vào con đường rợp bóng dẫn đến nhà họ Trì, Văn Tưởng cảm thấy hơi căng thẳng khi nhìn thấy mẹ Trì và họ hàng nhà Trì Uyên đang đứng dưới hiên nhà qua cửa sổ được kéo xuống một nửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thich-em/1042326/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.