Không biết có phải mấy ngày ở Hải Thành đã tạo ra phản xạ có điều kiện hay không mà sau khi đợi hai người ăn xong, Trì Uyên bèn đứng dậy đi dọn dẹp chén đĩa theo bản năng, bị ánh mắt nghi hoặc của Văn Tưởng nhìn mới khó khăn ngồi quay về, giơ tay sờ chóp mũi, nhàn nhạt cười: "Anh còn tưởng bọn mình vẫn đang ở Hải Thành."
Văn Tưởng nhướng mày, thấy vẻ mặt anh mệt mỏi rõ ràng nên để cái chén trong tay xuống rồi nói: "Anh lên lầu ngủ một lát đi."
Trì Uyên "ừm" một tiếng, hỏi: "Anh ngủ phòng nào?"
"Tuỳ anh, anh ngủ phòng khách cũng không ai quản." Văn Tưởng nhanh chóng đừng dậy rời khỏi nhà ăn, đi đến cửa cầu thanh không thấy anh qua bèn quay đầu lại nhìn anh, "Anh tính ngủ phòng khách thật hả?"
"Đương nhiên không rồi." Trì Uyên cười rồi đi qua.
Phòng của Văn Tưởng ở phía nam trong cùng trên tầng 2, phòng ngủ chính thông với một phòng khác, ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ khiến căn phòng trở nên sáng sủa.
Trì Uyên theo cô đi vào, ánh mắt quét một vòng trong phòng, cuối cùng anh tập trung vào chiếc giường lớn.
Bên trên rất lộn xộn, ipad với sách đang mở ra để ở bên cạnh gối đầu, chăn dồn lại ở cuối giường, trong đó có một góc áo nhỏ tơ lụa màu đen, Văn Tưởng đi qua trải chăn ra.
Là cái váy ngủ màu đen có dây.
Trì Uyên nhanh chóng dời mắt đi, đứng bên cửa sổ, ở đây vừa có thể thấy nhà kính trồng hoa dưới lầu, bốn mùa đều ở trong mắt, "Những hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-thich-em/1042325/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.