Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đau đớn theo theo máu chạy tới đại não, nháy mắt cả người cô thanh tỉnh lại.
Tuy cô không tiếp xúc nhiều với Hàn Kinh Niên nhưng không phải là cô gái không hiểu đời cho nên cô nhanh chóng nhận ra trọng lượng đè trên người là chuyện gì xảy ra.
Là Hàn Kinh Niên... Không phải anh ấy đi rồi sao? Chẳng lẽ anh ấy vẫn chưa đi? Không phải anh ấy nói chỉ trở về lấy tài liệu thôi sao?
Nghi hoặc giống như thủy triều, nháy mắt bao phủ đại não Hạ Vãn An.
Chỉ là cô vẫn chưa nghĩ thông thì vùng eo truyền tới cảm giác đau đớn cắt ngang suy nghĩ của cô.
Hôm nay anh rất khác với những lần trước... những lần trước đó, tuy anh vẫn luôn lạnh nhạt, không nói không rằng nhưng mà khi đó anh còn có lấy một chút thương hương tiếc ngọc, ngoại trừ lần đầu tiên anh làm cô đau muốn chết. Chỉ là không biết tại sao hôm nay anh lại xuống tay nặng làm cô đau, còn đau hơn cả lần đầu tiên...
Cô nhớ rõ lần đầu tiên đau suýt nữa rơi nước mắt, sau đó cô nhắc nhở anh một chút, anh cũng nhẹ hơn nhiều. Chỉ là lần này cô đau không nhịn được, run rẩy nói như lần đầu tiên: “Cái kia... Đau...”
Ba chữ kia là những từ duy nhất mà bọn họ nói chuyện với nhau sau nửa năm không gặp.
Hạ Vãn An không biết như thế nào, đáy lòng cô tràn đầy chua xót, cô vốn tưởng rằng lần này sẽ giống như lần đầu tiên, cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-song-ben-canh-anh/2426003/chuong-11.html