Bối Nguyệt Sương không dám hỏi gì nữa.
Lúc nãy Bối Tư Thành đã nói cho cô biết lý do tại sao Bối Quân Ninh lại kích động như vậy, bây giờ lý do đó đang đứng ngay trước mắt cô, bằng xương bằng thịt.
Bối Nguyệt Sương vòng tay ôm lấy thắt lưng tráng kiện của anh, ôm thật chặt rồi bất ngờ ngửa đầu về sau một chút, Thượng Quan Diên Dịch lập tức mở rộng bàn tay đỡ lấy gáy cô, hàng lông mày lộ ra vẻ không vui.
“Anh Diên Dịch.” Nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh, Bối Nguyệt Sương liền nhỏ giọng gọi anh một tiếng, cô biết anh thích cách gọi này, bản thân cô cũng cảm thấy rất thích.
Cuối cùng Thượng Quan Diên Dịch cũng chịu mở miệng, giọng anh vẫn rất lạnh: “Em nghĩ mình lớn rồi nên muốn làm gì thì làm đúng không?”
Hình như anh đang muốn nói đến việc cô làm thêm ở tiệm đồ nướng, anh đã biết và anh không cho phép.
Bối Nguyệt Sương nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ làm ở đó một tháng thôi.”
“Một ngày cũng không được.” Thượng Quan Diên Dịch bỗng trừng mắt, dáng vẻ của anh lúc này khiến người ta không rét mà run: “Trước khi quyết định em đã xin phép tôi chưa?”
Bối Nguyệt Sương mím chặt môi, cô thật sự không ngờ anh lại tức giận đến mức này. Đúng là cô đã không xin phép anh nhưng xin phép bằng cách nào đây, cô không biết số điện thoại của anh, nếu biết cũng không thể gọi, còn gặp mặt trực tiếp lại càng khó hơn.
“Kể từ ngày mai em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-nga-vao-long-anh/2854375/chuong-29.html