Trời càng về khuya lại càng thêm lạnh.
Bối Nguyệt Sương đứng trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm nay, đôi mắt cô lấp lánh phản chiếu sự tồn tại của những ngôi sao trên cao.
Cô có cảm giác những ngôi sao trên kia dường như cũng đang dõi theo từng bước chân của mình.
Rồi bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên, Bối Nguyệt Sương nghe thấy giọng nói của Bối Quân Ninh từ xa vọng lại: “Tiểu Sương à, mở cửa cho chị.”
Bối Nguyệt Sương nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bước ra mở cửa.
Bối Quân Ninh nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, trong giọng nói lộ ra vài phần áy náy: “Tiểu Sương, chị thật sự không cố ý đẩy em.”
Khi đó phần đầu của Bối Nguyệt Sương đã va vào cạnh bàn nên mới thành ra như vậy.
Bối Nguyệt Sương không trách cô ta, chỉ giả vờ hỏi: “Chị, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bối Quân Ninh bóp nhẹ ấn đường, khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Cô ta chuyển sang một chủ đề khác để nói, nói cho có lệ: “Tiểu Thành đã xử lý vết thương cho em rồi sao?”
“Vâng.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
...
Sau khi rời khỏi Bối gia, Thượng Quan Diên Dịch lái xe đến nhà Vương Vĩ.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trên sofa, Vương Đồng Đồng đặt hai tách cà phê lên bàn rồi ngoan ngoãn trở về phòng của mình.
Vương Vĩ ung dung bưng tách cà phê lên thưởng thức một ngụm, mắt nhìn về phía người đàn ông đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-nga-vao-long-anh/2854258/chuong-30.html