Ánh sáng trong nhà vệ sinh lạnh lẽo, từ trên cao rọi xuống khuôn mặt Giang Nghiễn, làm rõ từng đường nét điển trai của anh. Trán của hai người gần chạm vào nhau, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên má cô. Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà sáng ngời, rất trong sáng và ngây thơ.
Giống như người nói ra những lời đầy ẩn ý đó không phải là anh...
Tư duy của Cố An thậm chí không cần phát tán, chỉ cần nghĩ đến nghĩa đen của câu "đâu phải anh chưa cho em sờ qua" là các dây thần kinh của cô bị thiêu đốt, não bộ tự động ngừng hoạt động, trở thành đống đồng nát không thể vận hành.
Giang Nghiễn đứng thẳng dậy, cô bé có lẽ bị bắt nạt quá, đầu tròn cúi xuống không dám nhìn anh. Từ góc nhìn của anh, chỉ thấy hàng mi cong vút của cô đang run rẩy đáng thương, mũi nhỏ nhắn xinh xắn, răng cắn chặt môi.
Anh không nỡ trêu cô nữa, vuốt tóc cô, giống như đối xử với một đứa trẻ: "Anh tự làm được rồi."
Cố An ở bệnh viện suốt một đêm, cần về nhà tắm rửa thay quần áo. Khi cô đạp chiếc xe đạp nhỏ về đến nhà, má vẫn còn đỏ ửng, không rõ là do nóng hay do Giang Nghiễn...
Cô tắm xong thay đồ, lao lên giường như hình chữ "Đại", má vùi vào gối. Chiếc gối SpongeBob bên cạnh nhìn cô với ánh mắt trìu mến như đang nhìn đứa thiểu năng trí tuệ.
Giây tiếp theo, Cố An bật dậy như một cái lò xo, ngồi khoanh chân, quấn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hon-anh/3741511/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.