🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ánh sáng trong nhà vệ sinh lạnh lẽo, từ trên cao rọi xuống khuôn mặt Giang Nghiễn, làm rõ từng đường nét điển trai của anh. Trán của hai người gần chạm vào nhau, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên má cô. Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà sáng ngời, rất trong sáng và ngây thơ.

Giống như người nói ra những lời đầy ẩn ý đó không phải là anh...

Tư duy của Cố An thậm chí không cần phát tán, chỉ cần nghĩ đến nghĩa đen của câu "đâu phải anh chưa cho em sờ qua" là các dây thần kinh của cô bị thiêu đốt, não bộ tự động ngừng hoạt động, trở thành đống đồng nát không thể vận hành.

Giang Nghiễn đứng thẳng dậy, cô bé có lẽ bị bắt nạt quá, đầu tròn cúi xuống không dám nhìn anh. Từ góc nhìn của anh, chỉ thấy hàng mi cong vút của cô đang run rẩy đáng thương, mũi nhỏ nhắn xinh xắn, răng cắn chặt môi.

Anh không nỡ trêu cô nữa, vuốt tóc cô, giống như đối xử với một đứa trẻ: "Anh tự làm được rồi."

Cố An ở bệnh viện suốt một đêm, cần về nhà tắm rửa thay quần áo. Khi cô đạp chiếc xe đạp nhỏ về đến nhà, má vẫn còn đỏ ửng, không rõ là do nóng hay do Giang Nghiễn...

Cô tắm xong thay đồ, lao lên giường như hình chữ "Đại", má vùi vào gối. Chiếc gối SpongeBob bên cạnh nhìn cô với ánh mắt trìu mến như đang nhìn đứa thiểu năng trí tuệ.

Giây tiếp theo, Cố An bật dậy như một cái lò xo, ngồi khoanh chân, quấn trong chiếc chăn nhỏ, chỉ để lộ cái đầu ngốc nghếch và xù tóc, trông như một cái bánh ú tam giác.

Cái bánh ú tam giác ôm điện thoại, ngón tay trắng nõn gõ nhanh như bay.

[ Cố An: Ninh Ninh có onl không? ! ! ]

[Giang Ninh: Có!]

[Cố An: Mình nghĩ anh ấy thích mình!]

[Giang Ninh: Xin lắng tai nghe!]

[Cố An: Không phải là mình nhìn cơ bụng của Thẩm Nhiên sao, anh ấy lạnh mặt nói, nếu em muốn xem, sau này anh cho em xem...]

[Cố An: Sau đó sáng nay anh ấy đang cạo râu... Mình sợ anh ấy cạo bị thương... Anh ấy nói hay em thử xem, để mình giúp anh ấy...]

[Cố An: Cậu có thể tưởng tượng không? Khoảng cách đó cực kỳ cực kỳ gần! ! !]

[Cố An: Còn nói, đâu phải anh chưa cho em sờ qua...]

Cố An chỉ cần lặp lại cảnh đó một lần, đã đỏ mặt đến mức tim đập nhanh đến 180, như vừa chạy hết cự ly 800 mét. Bên kia im lặng một lúc, tin nhắn "vèo" một cái gửi lại, nổ tung như pháo hoa trong đầu cô:

[Giang Ninh: Thích! Chắc chắn là thích! Múc ngay cho tui! ! !]

Cố An thu dọn sơ qua ở nhà rồi lại ra ngoài.

Khi cô đến nơi, y tá Tiểu Triệu đang thay băng cho Giang Nghiễn.

Giang Nghiễn cúi đầu, mái tóc đen mềm mại rủ xuống trán, nửa thân trên hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, cùng với vết thương do đạn ở cánh tay trái.

Nơi đó từng có một viên đạn đường kính 7.62mm cắt đứt động mạch cánh tay, khi đó anh đang truy bắt tội phạm ở rừng nhiệt đới biên giới tây nam, trong tình huống nguy cấp được trực thăng đưa đến bệnh viện.

Gương mặt nghiêng của Giang Nghiễn trắng trẻo lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có mồ hôi lạnh thấm ướt tóc trước trán, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường.

"Có đau lắm không?" Cố An nắm chặt hộp cơm, các đốt ngón tay trắng bệch.

Giang Nghiễn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sạch sẽ và dịu dàng.

Người anh thích đứng ngây ra đó, quên cả tháo mũ bảo hiểm nhỏ màu hồng, mắt không chớp nhìn vết thương của anh, như một đứa trẻ vừa bước ra từ phim hoạt hình.

Anh khẽ nói: "Có một chút."

Vết thương sâu như vậy, sao có thể chỉ là "một chút"...

Cố An đặt hộp cơm sang một bên, lạch bạch chạy đến trước mặt Giang Nghiễn, mùi hương trái cây ngọt ngào xộc vào mũi.

Đôi mắt ướt át nhìn anh chăm chú, như đang nói chuyện với trẻ mẫu giáo, giọng nói rất nhẹ, nhấn từng chữ: "Lúc đó anh không sợ à? Không biết tránh à? Chắc là đau lắm..."

"Trước kia không sợ, nhưng sau này thì sợ rồi."

Ánh mắt Giang Nghiễn dần dần di chuyển từ hàng lông mày mềm mại của cô đến đôi môi đỏ hồng.

Một lát sau, anh cười dịu dàng: "Sợ không thể gặp lại em."

Cố An hít sâu một hơi, từ từ nở nụ cười.

Nhưng mũi cô không kìm được mà cay cay, khóe mắt dần đỏ lên.

-

Lịch lật qua từng ngày đến tháng Tám, cơ thể Giang Nghiễn hồi phục khá nhiều, mặc dù chưa thể ngay lập tức trở lại tuyến đầu điều tra hình sự, nhưng ngày xuất viện đã cận kề. Các cô y tá ở quầy đều vui mừng cho anh, nhưng cũng tiếc nuối vì sắp không còn được gặp anh nữa.

Cố An tung tăng đến đưa cơm, đi ngang qua quầy y tá, tình cờ nghe mấy cô y tá xinh đẹp đang buôn chuyện, tai cực kỳ nhạy cảm bắt được tên của anh đẹp trai nào đó, cô vội dừng lại.

"Tôi nghĩ cô bé bên cạnh cảnh sát Giang là em gái anh ấy, nhỏ thế, nhìn là biết chưa tốt nghiệp cấp ba."

"Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, gặp mấy lần rồi, cô bé toàn gọi anh ấy là anh."

Y tá Tiểu Triệu rất không phục, cặp đôi mà cô ấy yêu thích nhất định là tuyệt nhất: "Gọi là anh thì là em gái sao? Biết đâu là tình thú của người ta! Anh ơi, toẹt cà là vời!"

"Thôi đi, làm sao có thể là bạn trai bạn gái? Ở bên nhau suốt một tháng trời! Chẳng có hành động nào vượt qua giới hạn cả! Cô đã thấy họ nắm tay, ôm, hôn gì chưa?"

"Đúng vậy, tôi không quan tâm, tôi nhất định phải theo đuổi được cảnh sát Giang trước khi anh ấy xuất viện..."

Nắm tay, ôm, hôn...

Bạn học Cố An là nhân vật trung tâm của cuộc trò chuyện, lặng lẽ xoa xoa mũi, khi cô tưởng tượng những hành động này giữa mình và Giang Nghiễn, mặt lập tức đỏ bừng.

Trước đó, cô chỉ nghĩ đến việc tỏ tình, hoàn toàn không dám nghĩ đến việc sau khi tỏ tình sẽ làm gì.

Vào lúc này, cô y tá xinh đẹp luôn miệng nói muốn theo đuổi Giang Nghiễn bỗng phát hiện ra sự hiện diện của cô, cô ta nở nụ cười với cô: "Bé cưng, nói cho chị biết, cảnh sát Giang có bạn gái chưa?"

Cố An mím môi, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm nhỏ.

Từ nhà đến bệnh viện, cô đạp xe đạp nhỏ chỉ mất mười phút, nhưng hôm nay đã mười lăm phút vẫn chưa thấy xuất hiện. Giang Nghiễn lo lắng, vừa bước ra khỏi phòng bệnh liền thấy bạn nhỏ đội mũ bảo hiểm màu hồng đang ngây ngốc đứng bên cạnh quầy y tá, bị một nhóm y tá vây quanh.

Cố An chỉ cảm thấy ánh mắt của cả nhóm người đồng loạt đổ dồn về phía mình, đầy kỳ vọng chờ cô nói ra hai chữ "không có", dường như giây tiếp theo họ sẽ xông vào phòng bệnh của Giang Nghiễn...

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cố An hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Có."



Cô vừa nói xong, không khí liền trở nên ngưng đọng. Cô quay người định chạy nhưng lại bị nắm chặt dây đeo của chiếc váy yếm, không thể đi nổi.

Nói dối làm mặt cô đỏ bừng, Cố An đáng thương ngước nhìn: "Sao thế, còn chuyện gì nữa không?"

Cô y tá vẫn chưa hết hy vọng, nheo mắt đánh giá cô bé trước mặt rõ ràng đang chột dạ: "Nếu anh ấy có bạn gái, tại sao trong suốt thời gian nằm viện lại không thấy cô ấy đến thăm?"

"Bởi vì," Cố An nắm chặt tay đến trắng bệch, gom hết can đảm đối diện với người trước mặt, cổ họng cứng lại, mặt đỏ lên, nhưng vẫn căng thẳng đến mức lắp bắp: "Bạn gái, chính là em, không phải em gái, năm nay học năm hai đại học, chuyên ngành mỹ thuật..."

Cô vừa nói xong, mặt cô y tá nhỏ đối diện liền chuyển từ đỏ sang trắng, rất nhiều biểu cảm lẫn lộn, còn y tá Tiểu Triệu thì cười tươi đến tận mang tai.

Yes! Couple mà tôi đu is real! Là thật!

Cố An từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói dối, lần đầu tiên nói dối lại là một lời nói dối đầy kích thích như vậy, cả người nóng hầm hập. Cô quay người đi về phòng bệnh, bước chân ngắn nhanh thoăn thoắt, gần như thể hiện khí thế của người cao 1m87.

Thực ra Giang Nghiễn không có bạn gái.

Còn hơn ba tháng nữa mới đến sinh nhật cô, lúc đó tấm bưu thiếp của cô sẽ gửi đến anh. Nếu cô đủ may mắn, thì ba tháng sau, bạn gái của anh sẽ là Cố An.

Nếu cô không may mắn thì sao?

Giang Ninh nói anh thích cô, cô cũng cảm nhận được dường như có chút khác biệt, nhưng cô lại sợ đó chỉ là ảo giác của mình.

Người từng mất đi và tìm lại được, cô không muốn vì một lần tỏ tình đường đột mà lại đánh mất một lần nữa.

Tuy nhiên, con người luôn tham lam, khi anh biến mất, cô chỉ cầu mong anh bình an. Khi anh bình an trở về, cô lại bắt đầu mong muốn anh thích mình.

Nghĩ vậy, Cố An cảm thấy thất vọng không nói nên lời, trong lòng ngổn ngang mây đen, như đang chuẩn bị cho một trận mưa lớn.

Cô uể oải thở dài, ai oán thả chậm bước chân, thậm chí không nhận ra trước mặt có một anh chàng chân dài cao ráo đẹp trai.

Cho đến khi cái đầu nhỏ của cô đụng mạnh vào ngực anh.

"Xin lỗi..." Cô ngẩng lên, bất ngờ chạm vào ánh mắt cười của anh.

Giang Nghiễn cao 1m87 và khí chất lạnh lùng từ nhiều năm làm cảnh sát, nhìn gần thực sự có cảm giác áp lực rất lớn, và giờ anh cúi xuống nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm không rõ ý vị.

Cố An vốn có khuôn mặt tròn trĩnh và đôi mắt to, do đội mũ bảo hiểm nhỏ màu hồng nên trông càng mềm mại, dễ thương hơn: "Anh ra đây làm gì vậy?"

"Không thấy em," Giang Nghiễn cúi thấp người, để cô không phải ngẩng đầu quá cao: "Có chút lo lắng."

Đôi tai trắng nhỏ của Cố An vì giọng nói ấm áp của anh mà nóng lên: "Vậy anh ra từ khi nào..."

Cô cảm thấy vô cùng bất an, như học sinh tiểu học chưa làm bài tập về nhà mà lại bị thầy giáo kiểm tra.

"Ngay từ đoạn," Giang Nghiễn mỉm cười nhìn cô, môi khẽ nhếch, từng chữ nói ra rõ ràng: "Cảnh sát Giang có bạn gái chưa?"

Tim Cố An như dâng lên tới cổ họng, mở miệng là có thể nhảy ra.

Mình có phải là người xui xẻo đầu thai không?!

Nhớ lại những gì vừa nói, cô chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống trốn.

"Anh nghe hết rồi?" Cô nhăn mặt lại, trông như chiếc bánh mochi dâu tây mềm mại.

Giang Nghiễn chớp mắt, lông mi đẹp đến khó tin, khi giả vờ vô tội lại trông rất ngây thơ và cuốn hút, khiến người ta không nỡ trách móc.

"Hửm? Em đã nói gì à?"

Cố An lắp bắp, lí nhí nói: "Cái đó... Em nghĩ anh vừa mới khỏi bệnh, yêu đương tốn sức, không có lợi cho việc hồi phục..."

Bạn nhỏ rõ ràng rất xấu hổ nhưng lại cố tỏ ra bình thường, thực sự quá đáng yêu. Giang Nghiễn cố nhịn cười nhìn cô, gặp ánh mắt của Cố An lại mím môi, gật nhẹ đầu ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

Cố An cắn răng nói dối, giống như khi làm bài thi tổ hợp, dù không biết câu trả lời nhưng vẫn kiên trì điền đầy đủ.

"Em sợ các chị y tá làm phiền anh, anh ứng phó sẽ mệt, nên khi chị ấy hỏi có bạn gái không, em nói anh có bạn gái."

"Rồi sao nữa?" Giang Nghiễn cúi mắt, đôi mắt dịu dàng, ngũ quan tuấn tú, khí chất lạnh lùng trong trẻo, đúng là xứng với bốn chữ "nhân gian tuyệt sắc".

Câu tiếp theo thực sự khó nói, Cố An cúi đầu, giả vờ nhìn SpongeBob trên áo vàng của mình: "Bên cạnh anh cũng không có cô gái nào, em đành nhận trách nhiệm, giả làm bạn gái anh một chút..."

Giả làm bạn gái rồi bị đương sự phát hiện, cảm giác thật kích thích. Nói xong, thời gian như ngừng lại, không khí trở nên nóng bức, nướng cô không chừa chỗ nào.

Nhỡ đâu... Giang Nghiễn muốn tìm bạn gái thật thì sao?

Dù anh nói không tìm, nhưng biết đâu sau khi trải qua sinh tử, thì anh nghĩ thông suốt thì sao? Đột nhiên phát hiện không yêu đương là một chuyện đặc biệt tiếc nuối…

Lỡ đâu anh thích một cô y tá xinh đẹp nào đó thì sao?

Tim Cố An như bị bóp nghẹt, không thể đập nổi.

Sao anh lại không nói gì vậy?!!

Liệu có phải anh chê mình lo chuyện bao đồng hay không.

Liệu có phải anh sắp nói, sau này chuyện của anh đừng xen vào...

Cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện khuôn mặt đẹp lạnh lùng của anh không hề có chút tức giận...

Không chỉ không giận, mà còn cười, khóe môi cong cong, lúm đồng tiền xinh đẹp chói mắt, đẹp đến mê hồn.

Cố An bị anh nhìn như vậy, cảm thấy sức lực sắp hòa tan, vừa xấu hổ vừa tức giận vừa buồn, bước chân nhỏ định lảng đi, nhưng ngay sau đó bị anh kéo dây váy, kéo nhẹ cô về phía mình.

Vai cô va vào ngực anh, mùi hương bạc hà thanh mát thay thế mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, ngập tràn mũi.

Anh ôm nhẹ cô, cô không dám động đậy, giọng nói lạnh lùng của anh mang theo nụ cười, gần gũi vang bên tai:

"Vậy em phải mau chóng lớn lên."

---

Cuối tháng Tám, Giang Nghiễn cuối cùng cũng làm thủ tục xuất viện, đồng thời đón nhận một làn sóng thăm hỏi nhiệt tình, gồm có lãnh đạo cục thành phố, bạn học cảnh sát, đội điều tra hình sự, và một nhóm sinh viên mới tốt nghiệp trường cảnh sát.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhóm sinh viên này đã học bốn năm ở trường cảnh sát, chưa từng thấy thế giới lớn như vậy, trên đường đến đây đều rất phấn khích khi sắp gặp thần tượng. Nghe nói đàn anh này có lý lịch sáng chói, khiến vô số tội phạm nghe tên đã khiếp sợ, là người lập công lớn trong vụ "629" chấn động cả nước.



Họ tưởng tượng một cảnh sát già râu ria lởm chởm, lôi thôi luộm thuộm, ánh mắt sắc bén. Khi vào phòng bệnh, họ nghiêm túc như một nhóm học sinh mẫu giáo.

Nhưng khi vượt qua vị lãnh đạo hói đầu cục thành phố, nhìn thấy đàn anh lập công lớn, mắt họ mở to tròn, miệng không tự chủ tạo thành hình chữ "O".

Người đó tóc ngắn, khuôn mặt hơi gầy, trẻ trung và đẹp trai, đi trên đường hoàn toàn không thể liên hệ anh với hình ảnh một cảnh sát. Nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn người khác, ánh mắt đen láy, sâu thẳm đầy ánh sáng lạnh lẽo, cái nhìn bình thản và kiên định ấy rõ ràng là của người đã sống sót qua những trận mưa bom bão đạn.

"Cơ quan đã nghiên cứu và quyết định, khi cậu khỏi bệnh sẽ có hai lựa chọn. Một là vào trường cảnh sát làm việc, sau này có thể đi làm và tan làm đúng giờ."

Giang Nghiễn ngước lên nhìn, cục trưởng Thẩm tiếp tục nói: "Hai là tiếp tục ở lại đội điều tra hình sự, và được đặc cách thăng chức phó đội trưởng."

"Thời gian này cậu hãy nghỉ ngơi, cũng nhân tiện suy nghĩ về hướng đi cuộc đời sau này."

Giang Nghiễn gật đầu, mặc áo thun đen rộng, quần thể thao đen để lộ mắt cá chân gầy gò, trông rất anh tuấn và tùy tiện, vừa đẹp trai vừa hờ hững.

Cục trưởng Thẩm chuyển đề tài: "Ngoài ra, cậu cũng nên lập gia đình rồi, nghe nói con gái cục trưởng Ngụy về nước, hiện đang làm việc tại địa phương, cậu thử cân nhắc xem?"

"Tôi có vị hôn thê rồi."

"Ồ?"

"Cái gì?"

"Ai vậy!"

Không chỉ lãnh đạo, mà cả đám anh em vào sinh ra tử cùng Giang Nghiễn ở đội điều tra hình sự cũng ngạc nhiên. Người anh em này hồi học ở trường cảnh sát gần như tiêu diệt hết đào hoa của nam sinh toàn trường, sau khi vào ngành cảnh sát, có biết bao người nhiệt tình giới thiệu đối tượng nhưng không ai lọt mắt xanh, hoàn toàn là một quyển sách giáo khoa cấm yêu đương.

Mọi người lúc đó đã đoán, kiểu con nhà danh gia vọng tộc như Giang Nghiễn chắc chắn có một cô chiêu môn đăng hộ đối, hai người sẽ kết hôn vì lợi ích gia tộc rồi yêu nhau sau.

Quả nhiên đúng vậy!

Nếu cậu không muốn liên hôn thì đội điều tra hình sự sẽ nuôi cậu!

Khi mọi người còn đang tiếc nuối cho Giang Nghiễn, anh đã bỏ qua chủ đề "vị hôn thê," nghiêm túc nói: "Tôi chọn ở lại đội điều tra hình sự."

Cục trưởng Thẩm dường như đã đoán trước: "Vậy cậu có yêu cầu gì không?"

Giang Nghiễn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm, khóe môi khẽ cong, từng chữ rõ ràng:

"Xin cơ quan cho phép tôi nghỉ phép, để tôi đi theo đuổi vị hôn thê của mình."

---

Sau khi Giang Nghiễn xuất viện, thời gian như quay trở lại quá khứ, những khoảnh khắc sống còn làm lòng người hoảng sợ kia dường như chưa từng tồn tại.

Đã lập thu, bên ngoài vừa mưa xong, cầu vồng nối từ đầu khu bên này đến đầu khu bên kia, hai mắt Cố An sáng lấp lánh, nắm lấy tay áo sơ mi của anh lắc lư: "Anh ơi, ra ngoài hít thở không khí nhé?"

Giang Nghiễn gật đầu.

Cố An lau chiếc ghế trong công viên nhỏ ba lần, mới để cậu cả ngồi xuống: "Em đi chụp ảnh cầu vồng, sẽ quay lại ngay!"

"Ừ."

Cố Trinh tan làm, thấy Giang Nghiễn ngồi một mình, không quen lắm, bình thường em gái anh cứ lẽo đẽo theo đuôi, bám lấy Giang Nghiễn, không cách nào gỡ ra được.

"Cố An đâu?"

"Đi chụp ảnh rồi."

Cố Trinh ngồi xuống cạnh Giang Nghiễn, hai chân dài dang ra: "Nghe nói cục trưởng Thẩm khi đến thăm bệnh có đề cập đến việc sau khi cậu khỏi bệnh sẽ vào trường cảnh sát làm việc."

Giang Nghiễn đáp lại nhẹ nhàng "Ừ", khuôn mặt đẹp không có biểu cảm.

"Có lẽ là chính sách bảo vệ, sau này có thể làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, tan làm đúng giờ," Cố Trinh nghiêng đầu: "Cậu nghĩ sao?"

Bầu trời sau cơn mưa hiện rõ màu xanh biếc.

Đối với anh của một năm trước, khoảnh khắc này không dám mong ước.

Giang Nghiễn ngả người ra sau, dựa vào ghế, tư thế thoải mái và đầy vẻ quý tộc: "Nếu ông ngoại cậu còn sống, cậu nghĩ ông sẽ chọn thế nào?"

"Ông ngoại tôi chắc chắn sẽ ở lại tuyến đầu của đội điều tra, ngày trước khi nghỉ hưu ông vẫn phá một vụ bắt cóc," khóe miệng Cố Trinh khựng lại, nhíu mày: "Cậu quen ông ngoại tôi?"

Giang Nghiễn rất bình thản: "Ừ, vụ bắt cóc, tôi."

Tại sao lại làm cảnh sát?

Đã từng được cứu, khi gặp vụ án sẽ nghĩ, nếu là ông ấy sẽ làm thế nào.

Cố Trinh sững sờ trong giây lát: "Vậy nên cậu thay tôi làm nhiệm vụ? Để tôi ra ngoài?"

Giang Nghiễn khẽ cười, giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm: "Tôi vốn dĩ là người thích hợp hơn."

Muôn vàn cảm xúc dâng trào trong lòng không thể diễn tả, Cố Trinh hít một hơi thật sâu:

"Nói đi, cậu có yêu cầu gì."

"Trực ban giúp cậu một năm?"

"Giặt và ủi đồng phục cảnh sát?"

"Hoặc khi tăng ca ăn mì gói cho cậu thêm hai cái xúc xích?"

Anh vò đầu bứt tóc, không biết làm sao để đền đáp anh em của mình.

Anh đã sớm nhận ra, cậu cả Giang nhìn lạnh lùng và thanh cao, cứ như viết "tránh xa tôi ra" lên mặt, nhưng thực chất, là một thiên thần nhỏ miệng cứng lòng mềm.

Cố Trinh nhìn khuôn mặt trẻ trung, đẹp trai của thiên thần nhỏ, nghĩ rằng có lẽ so với việc trực ban và xúc xích, khứa này có việc cấp bách hơn cần giải quyết, vì vậy anh lại hỏi: "Hoặc mỗi tuần giới thiệu cho cậu một cô gái, cố gắng để cậu sớm có bạn gái?"

Giang Nghiễn ngẩng đầu lên, cô gái nhỏ ở cuối cầu vồng dường như đã chụp ảnh xong, mắt cười tươi rói, răng khểnh nhỏ nhắn, đang chạy về phía anh, ánh nắng ấm áp rơi trên người cô, tạo thành một vòng sáng mềm mại, sống động, như thể giây tiếp theo sẽ lao vào lòng anh.

Bên tai có người hỏi: "Nói đi, cậu có nguyện vọng gì, anh em sẽ thực hiện cho cậu."

Giang Nghiễn hiếm khi cười, đặc biệt quyến rũ. Anh quay đầu nhìn Cố Trinh, mắt sâu thẳm, từng chữ thẳng thắn:

"Tôi chỉ cần vị hôn thê của tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.