**********
Tôi gần như phát điện, giống như một mũi kim đâm xuyên qua cơ thể kiệt quệ, rút hết máu, tôi tiều tụy, ngã ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, tôi muốn cầm thứ gì đó, nhưng mà tay chân lại mềm nhũn, yếu ớt bất lực, ngay cả vươn cánh tay mảnh khảnh ra cũng khó khăn, một tấm rèm cửa nát rữa từ trên trần nhà rơi xuống, bay phấp phới che trên trán tôi, tôi gào khóc hỏi tại sao, giống như tiếng lòng khàn khàn phát ra ngoài.
Trương Thành Nam quỳ gối ở sau lưng tôi, ôm chặt lấy tôi, giam cầm sự giãy giụa và phẫn nộ của tôi trong vòng tay.
Cơn đau âm ỉ mạnh mẽ công kích lục phủ ngũ tạng, búa sắt giống như đập tôi máu chảy đầm đìa, đau đến không thở nổi, ở trong vòng tay anh như bị động kinh, run rẩy dữ dội. “Tiểu Ngũ, ngoan, tỉnh táo lại đi.”
Tôi chống cự lại anh, anh không buông mà ôm chặt tôi, hận không thể đem tôi khắc sâu vào tận xương tủy: “Anh biết đã quá muộn, quá muộn rồi.”
Động tác của tôi nhất thời cứng đờ.Anh ôm lấy mặt tôi, giấu nỗi tuyệt vọng của tôi vào trong lòng bàn tay: “Đứa con thứ hai của Thẩm Quốc Minh đã chết ở trên bàn mổ sau một lần sinh non, lúc đó ông ta còn nuôi bốn người phụ nữ ở bên ngoài, ông ta âm thầm mua nghệ tây, Thẩm Hạo Hiên cũng chẳng thèm quan tâm, để trong nhà kho, anh không ngờ thứ đó là để cho em ăn.
Những giọt nước mắt nóng hổi ngập trong kế tay anh, không ngừng tuôn rơi, bàn tay của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507577/chuong-256.html