**********
Những lời mắng chửi của tôi không ngăn được Tề Kỳ, cô ta đứng dưới ánh đèn neon hư ảo ở ngoài cửa, tôi ở ngược sáng nhìn cô ta, tay chân run rẩy kịch liệt như một cơn gió dữ dội thổi qua, cái bàn cũng bị chấn động đến lắc lư. “Bà chủ Quan, cô có não hay không. Cô đang giãy giua trong vũng lầy tình yêu, không sánh được với sự quyết đoán và trí tuệ của cô. Một cuộc hôn nhân danh giá, một người chồng nắm quyền lực, cô giúp đỡ Quan Lập Thành, còn sợ không có tương lai tươi đẹp sao. Cô hãm sâu vào tình yêu của Trương Thành Nam, anh ta biết cô chịu khổ, cũng biết cô bị người khác giày vò, nhưng anh ta thờ ơ”
Lời nói của cô ta rất sắc bén, từng nhất từng nhất cứa vào trái tim tôi, tôi không thể kiềm chế được cơn nóng giận ở trong người, trở tay tay ném cốc trà xuống, nắp cốc bay thành một đường parabol rồi đập vào tường, nháy mắt vỡ tan tành, nước trà xanh bắntung tóe xung quanh vách ngăn, rất nhiều chấm nhỏ, đậm nhạt xen lẫn, giống như đã trải qua biết bao năm tháng. “Tề Kỳ, cô nói một chữ tôi cũng không tin. Tôi bồi dưỡng cô, dìu dắt cô, không phải là để cô nói năng lung tung khiến tôi sụp đổ tinh thần.” “Bà chủ Quan đối xử với tôi giống như chủ nhân nuôi dưỡng thú cưng, cô vui vẻ thì thưởng cho tôi đồ ăn, tôi rất biết ơn cô, cô đã đổi món ăn của tôi từ cháo loãng rau dại thành những món sơn hào hải vị, tôi không mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507576/chuong-255.html