Tôi ôm gối ngồi trên ban công đón những cơn gió bắc thổi hiu hiu, vẫn dạy dứt cho đến rạng sáng.
Tia nắng đầu tiên nhô lên khỏi đường chân trời, bao phủ một làn sương sớm mênh mông. Bụng cá trắng Thanh Tân, đó giấc mơ lớn sâu thẳm hoang vu.
Tôi loạng choạng đứng dậy, tranh thủ sự im lặng trong biệt thự để thay ra chiếc váy dài nhăn nhúm. Tôi nhìn vào gương của bàn trang điểm một lúc, một cơn tức giận không tên đọng lại trong tạng phủ, tôi không thể kiềm chế được mà đập phá đi hình ảnh tiều tụy của mình trong gương. Một giây trước khi tiếng nổ leng keng vang lên thì tôi đã với lấy tấm khăn lụa tròng vào. Buồn bực, bơ vơ, bị thương.
Một chuỗi âm thanh nghẹn ngào và vỡ vụn đập vào lòng bàn tay gầy guộc của tôi, tôi đã lạnh cóng mất hết trị giác trong đêm lạnh giá. Một quả cầu thủy tinh sắt nhọn đâm thủng cả khối bông mềm, cọ xước cả một đường, rỉ ra một vài giọt máu.
Tôi dường như không cảm nhận được sự đau đớn, lông mày cũng không cau lại, bình tĩnh phủi sách tất cả.
Tôi lê đôi dép lê đi qua đống lộn xộn bên cạnh, đi thẳng đến cửa phòng. Tôi chỉ âm thầm đánh giá hành lang bên cạnh, muốn đi qua đó thì sẽ phải đi ngang phòng ngủ chính, sau khi chắc chắn ở đó không có người thì tôi mới lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc tôi trở tay đóng lại cánh cửa, ở chỗ giao nhau của giếng trời và hàng rào chắn bên kia, hoa văn loang lổ của đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507536/chuong-215.html