*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi tựa vào vai anh khóc nức nở, nấc từng tiếng, tim đau đớn đến tột cùng, tôi kéo mạnh tay áo của anh ta, toàn bộ sức lực đều ngưng tụ trên mười ngón tay: "Trương Thành Nam, Hạo Hiên đã không cần tôi nữa rồi. Tôi và anh ấy sau này thật sự không còn gì nữa rồi.”
Tôi không biết bản thân mình tuyệt vọng và bất lực đến nhường nào khi thốt ra những lời lẽ này, cũng giống như chút đi hai phần ba giọt máu trong người tôi vậy, và từng chút từng chút dày vò trên mỗi tấc da thịt, thân xác dần dần trở nên héo mòn, mỗi lần chạm vào mọi kí ức đều ùa về, gan phổi như lìa khỏi thân xác tôi.
Anh ta vòng tay, ôm chặt lấy eo tôi, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng tôi, đặt môi lên trán, thì thào gọi bé Năm, nhẫn nại từng chút từng chút vỗ về.
Hơi thở ấm áp của anh ta sưởi ấm vào từng tấc da thịt lạnh lẽo, tôi nghẹn ngào đến nỗi đôi môi run rẩy.
Tôi coi đó là sự cảm kích, là sự cứu lấy, là sự ỷ lại và sự không cam lòng. Cho đến khi tôi mất đi anh ta, mất đi hết mọi thứ và mất đi tương lai giữa hai chúng tôi. Tôi mới bất chợt cảm thấy sợ hãi, đoạn tình cảm này đã len lỏi và ẩn sâu đến tận xương tủy, ẩn sâu đến từng mạch máu, nó không hề có bất cứ động tĩnh gì, cũng không hề đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507476/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.