*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi nguy hiểm xảy ra, nóng vội là điều tối kỵ nhất, sẽ rơi vào thế bị động và hỗn loạn hơn, sẽ bị đối phương dắt mũi, không còn lý trí để phân biệt và ứng phó.
Tôi nhanh chóng đóng cửa sổ xe, dùng lòng bàn tay ấn vào một cái nút. Tôi không biết rõ đối phương là ai, thậm chí trước mắt như một đám sương mù, còn quá sớm để đưa ra kết luận, nhưng có một điều có thể khẳng định, người rút súng nhất định không phải là người tốt.
Tài xế nâng gương để nhìn xung quanh, sau khi nhanh chóng nhìn xung quanh, thành phố cũng sắp tối, khắp nơi đều có người, không phân biệt được đâu là người dân bình thường, đâu là tay sai, việc đó cũng giống như chúng ta ở ngoài sáng, còn sát thủ lại ở trong tối, rất khó đề phòng.
“Cô Trình, hãy đợi ở đây rồi thông báo cho người đến hỗ trợ, cho dù bọn họ có hỗn xược như thế nào, thì cũng không dám như vậy đâu nếu không cẩn thận tạo nên sai lầm lớn.”
Lời nói của tài xe như đánh thức tôi, Tổ Tông vì muốn Phục Hưng số 7 xuất hiện, mà không có thời gian quan tâm đến người bên cạnh, tôi cá là sẽ không tìm được anh, quả nhiên đúng là như vậy, điện thoại của anh và Hai Sói đều bị tắt.
Tôi đã chứng minh được suy đoán của mình, người lên kế hoạch cho cuộc đấu súng này, chắc chắn là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507438/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.