Anh tỉ mỉ quan sát tôi, trong mắt Tổ Tông chính là tôi sợ anh nhất.
U ám, lạnh lùng và giận dữ.
Tôi run rẩy không nói nên lời, cả cằm của tôi đều nằm trong sự giam cầm của anh giống như bị đóng đinh trong một cái thớt sắc nhọn, cảm giác rất đau đớn và nóng bừng.
Anh cười hả hệ: “Trình Bảo Ái, em đang trốn cái gì?”
Đôi con người mờ nhạt của anh phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt và bối rối của tôi. Giờ phút này tôi rất sợ, chút can đảm để bốc đồng đó hoàn toàn biến mất dưới sự tra tấn và giám sát của anh. Tôi dùng sức lắc đầu như Tổ Tông nắm lấy tôi chỉ bằng một tay và tay kia kéo khóa quần ra. Tiếng kim loại cọ sát vang lên tiếng sột soạt làm tôi nhất thời rùng mình, anh luôn thích hãm hiếp để trừng phạt tôi vì anh không thể nào ra tay đánh tôi. Vì là người có địa vị cao nên không nên đánh phụ nữ, điều này nếu truyền ra ngoài thì sẽ rất mất mặt nhưng tra tấn trên giường thì nó còn đáng sợ hơn mấy cái tát.
Tôi sợ đến mức đẩy anh ra rồi cuộn người lại để bảo vệ bụng dưới của mình. Anh dùng lực ở cổ tay rồi ném tôi về phía trước, quỳ gối trước chân của anh. Quần lót lúc này đã được mở ra như ẩn như hiện, thứ đó vốn đã nhờn bóng như bóng nước, to lớn bành trướng và khủng bố nói không nên lời.
Tổ Tông không cho tôi có thời gian thích ứng, lập tức mở miệng, mở nướu và cắm vào gốc lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507435/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.