*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Nhật Hạ chủ động vứt hết mặt mũi chạy tới tìm Tổ Tông, chắc chắn là có mục đích rõ ràng. Việc tôi có thai khiến cho cô ta cảm thấy nguy cơ không ổn chưa từng có, Tổ Tông không nghi ngờ thì không ai dám.
Mà tôi có quyền, vừa vặn có thể chặn lại đầu mối của cô ta.
Lần trước cô ta ở sau màn, là do chưa phải lúc cô ta rời núi, hôm nay tôi gây uy hiếp tới địa vị chính thất của cô ta cũng sẽ khó nói chuyện.
Tổ Tông không mang theo cô ta lại dẫn theo tình nhân là tôi, tất nhiên không có chỗ trút giận thì sẽ đổ lên đầu tồi rồi.
Buổi trưa ở Trình Sảo nhiệt độ cao hơn Thanh Tân một chút, ánh mặt trời chói chang nhưng không quá gắt, đêm qua có một trận mưa rào, chuối tây trước cửa sổ đã trổ nụ.
Tôi như bé mèo con dựa vào ngực Tổ Tông, cưỡi lên chân anh, tay nghịch áo ngủ mà tôi mua cho anh, màu xanh đen, vải tơ lạnh như băng, màu sắc này rất hợp với anh. Tôi qua lúc trên giường tôi cực kì nhớ, năn nỉ Tổ Tông làm cho tôi. Anh cầm áo này bọc lại khi thì rút ra khi thì đâm vào, kìm nén sức lực sợ mạnh quá, ngón tay vào sâu sẽ làm đứa trẻ đau. Trừ Văn Nhật Hạ không thể có thai kia, Tổ Tông làm cha rất tốt, tôi nhìn thấy anh nhẹ nhàng cẩn thận trong từng động tác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507422/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.