Nếu có ai hỏi, thuốc trường sinh bất lão có vị như thế nào? Trần Nặc sẽ đáp lại bằng một nụ cười nhạt đầy bí ẩn, sau đó trong lòng sẽ liên tục chửi thề.
Vị đắng chát khó khăn liên tục lên men, đắng đến cực điểm, thấm vào xương thịt, gần như tê liệt năm giác quan. Cái đắng này, từ yết hầu lan tràn xuống dạ dày, cảm giác nóng rát dần trở nên rõ ràng. Trần Nặc không thể không cuộn tròn toàn bộ cơ thể, ôm chặt lấy cái bụng như muốn bốc cháy, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi dày đặc, đôi môi tím tái và vết máu ở khóe miệng cho thấy cô đang trải qua những gì.
Sau khi xác định cô sẽ không nôn ra, Thẩm Nam Chu buông tay khỏi miệng cô, chuyển sang ôm lấy cơ thể cô, ôm chặt lấy cô, như muốn hòa tan cô vào xương thịt của mình.
“Trần Nặc ngoan, một lát nữa thôi, nhanh lắm, ngoan, nhanh lắm.”
Anh không ngừng thì thầm bên tai cô, muốn trấn an cảm xúc có thể sụp đổ bất cứ lúc nào của cô. Nhưng khi một người đang chịu đựng sự tra tấn tột cùng, sự cổ vũ của người khác đa số không mang lại sức mạnh tinh thần, mà là ô nhiễm tiếng ồn. Tựa như chạy marathon mà nghe người ta hô cố lên chắc chắn sẽ không làm vận động viên có tâm trạng tốt hơn.
Cứ như bây giờ vậy.
Trần Nặc vừa chịu đựng cơn nóng rát như muốn lấy mạng người, vừa phải nghe anh lải nhải bên tai, một hai lần có thể nhịn, ba bốn lần cũng tạm được, nhưng mười lần, hai mươi lần…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797784/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.