Thẩm Nam Chu quyết tâm phải có được vật của nhà họ Nguyễn, nhưng làm thế nào để đoạt được lại phải tốn chút công sức. Thấy Trần Nặc ở một bên nhíu mày trầm tư suy nghĩ, anh mỉm cười, vỗ vỗ đầu cô: “Chuyện này em đừng nhúng tay, để anh nghĩ cách.”
“Tuy em năng lực có hạn, nhưng có thể đóng góp ý kiến mà.” Lời nói tuy vậy, nhưng cô thật sự không nghĩ ra được cách nào, chủ yếu là chuyện này nó không thể đi theo con đường bình thường. Kẻ trộm là phi nhân loại, người bị trộm cũng không phải người thường, với thân phận người thường, bẩm sinh đã có nhược điểm.
“Chuyện này không cần vội,” Thẩm Nam Chu cũng không ngăn cô: “Buổi tối muốn ăn gì? Tủ lạnh còn chút thịt bò, em ăn cá lột da không?”
“Cá lột da hôm qua không phải ăn hết rồi sao ạ?”
“Ngăn đông còn một ít.”
“Dạ, vậy ăn đi.”
Mãi đến khi ăn cơm, Trần Nặc mới nhận ra, bản thân luôn để miếng ăn dẫn lối? -_-||
Chiều hôm sau tan học, Trần Nặc và Thẩm Nam Chu không về nhà ngay mà đi đến trung tâm thương mại gần đó mua sắm. Đồ đạc chất đầy xe đẩy, Trần Nặc cầm hai gói bánh mì, nhanh chóng kiểm tra lại danh sách mua sắm: “Còn mua gì nữa không anh?”
Thẩm tiên sinh đeo khẩu trang nhắc nhở: “Bàn chải đánh răng.”
Anh không nhắc thì cô thật sự quên mất, sáng ra cửa còn nói muốn noted bàn chải đánh răng vào danh sách. Đến khu vực hóa mỹ phẩm, cô lấy hai chiếc bàn chải đánh răng, lại cầm một cục xà phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693179/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.