Cuối cùng vẫn là Thẩm Nam Chu đưa Trần cô nương ra khỏi ‘nước sôi lửa bỏng’, Erick cũng ôm vai A Man cười: “Bảo bối, em nên đối xử tử tế hơn với khách của chúng ta, đừng bắt nạt cô ấy.”
“Em bắt nạt cô ấy ư?” A Man trợn trắng mắt: “Rõ ràng là cô ấy khiêu khích trước mà!” Nói xong thấy Trần Nặc trốn trong lòng Thẩm Nam Chu làm mặt quỷ trêu chọc mình, không khỏi ngứa răng.
Thẩm Nam Chu đúng lúc nhéo nhẹ eo Trần Nặc, ra hiệu không được quậy phá, Trần Nặc thấy vậy liền an tĩnh lại, lè lưỡi, đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ, như hoa xuân nở rộ, mang theo hơi thở tươi mát, xinh đẹp. Đôi mắt Thẩm Nam Chu bỗng nhiên sâu thẳm, bàn tay ôm eo cô theo đó siết chặt, tim Trần Nặc đập thình thịch một cái, có dự cảm không lành.
Không thể không nói, dự cảm của Trần cô nương vẫn khá chuẩn. Vào phòng, vừa đặt hành lý xuống, Trần Nặc còn chưa kịp phản ứng, người đã bị ép vào cánh cửa, cằm được nâng lên, trước mắt tối sầm lại, nụ hôn che trời lấp đất trút xuống.
“Ưm…”
Môi, lưỡi, hơi thở… cọ xát quấn quýt, trêu chọc người ta quên hết tất cả. Trần Nặc bị hôn đến mơ hồ, không phân rõ đông tây nam bắc, cơ thể gần như mềm nhũn thành nước, mơ mơ màng màng đến mức không biết mình bị chuyển lên giường từ lúc nào, mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào môi răng, không còn tinh lực để bận tâm đến những thứ khác.
Cho đến khi cảm giác lạnh lẽo truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693178/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.